rồi, không biết bố con đã đi đâu nữa”, Ninh Thần trả lời
nói, vẻ lo lắng hiện rõ trên nét mặt.
Tuy rằng Đường Đường chỉ là một đứa trẻ nhưng vì
hoàn cảnh gia đình mà trưởng thành sớm, nhìn thoáng
qua đã thấy sự lo lắng của mẹ.
Cô bé đung đưa bàn tay của Ninh Thần, nói: “Ây da,
mẹ yên tâm đi. Bố giỏi như thế thì có thể xảy ra chuyện gì.
Chắc chắn là bố lén lút đi ăn đồ ngon rồi! Hừ, đến tối về
con phải hỏi tội bố!”
Ninh Thần biết cô bé đang cố ý trêu chọc mình, sự
hiểu chuyện và quan tâm của con gái khiến cô cảm thấy
an tâm hơn một chút, gật đầu, nói: “Vậy đợi bố quay lại,
con hỏi tội bố cho kỹ vào, đi ăn đồ ngon mà lại không đưa
mẹ còn mình đi cùng!”
Hai mẹ con an ủi nhau rồi ngồi xe về nhà.
Ninh Thần thầm nghĩ, có lẽ về đến nhà lại thấy chồng
cô đang làm cơm rồi, sau đó nói cho cô biết điện thoại bị
tắt máy là do bị sập nguồn hoặc bị hỏng rồi.
Nhưng sự thật luôn khác xa với mong đợi. Sau khi mở
cửa nhà, trong phòng vẫn tối om không một bóng người.
Căn phòng tối như mực khiến trong lòng Ninh Thần
càng hoảng loạn, đến Đường Đường cũng có cảm giác áp
lực khó tả, cô bé hỏi nhỏ: “Mẹ, bố đâu?”
Ninh Thần không nói gì. Cô cũng muốn hỏi điều này,
chồng cô rốt cuộc đi đâu rồi?
Đến cả Đổng Thiên Thanh mà cô không hề phát hiện
ra, cũng đang ở phía xa nhíu mày nhìn căn phòng tối thui.
Qua thời gian tiếp xúc gần đây có thể thấy, tình cảm
của gia đình họ rất tốt. Mỗi ngày Hoắc Khải đều đúng giờ
về nhà nấu cơm cho hai mẹ con, trừ khi phải đi ra ngoài,
nếu không thì không có hôm nào là ngoại lệ.
Nhưng hôm nay, sau khi anh rời khỏi văn phòng cũng
không xuất hiện. Mà theo biểu hiện của Ninh Thần, Đổng
Thiên Thanh có thể đoán ra, hai người chưa từng liên lạc
với nhau.
Nếu không, người phụ nữ này và con gái sẽ không
đứng ở cửa lâu như vậy.
Lẽ nào xảy ra chuyện rồi?
Điều này khiến trong lòng Đổng Thiên Thanh bất giác
cảm thấy vui vẻ, Hoắc Khải biết bí mật lớn nhất mà gã đã
chôn cất từ lâu, thậm chí còn dùng bí mật này để kéo gã
làm vệ sĩ.
Nói thật lòng, Đổng Thiên Thanh luôn khó chịu vì việc
này. Nếu có một ngày, Hoắc Khải bất ngờ chết đi, có lẽ gã
là người đầu tiên cảm thấy vui mừng.
Nhưng sau đó, Đổng Thiên Thanh lại nghĩ đến lời
Hoắc Khải từng nói. Bí mật đó không phải một mình anh
biết. Nếu anh chết rồi, người cũng biết bí mật đó sẽ đem
tất cả những điều đó giao cho cảnh sát.
Từ góc độ này mà nói, Đổng Thiên Thanh lại hi vọng
Hoắc Khải có thể sống lâu trăm tuổi.
Sự mâu thuẫn trong lòng, khiến gã cảm thấy phiền
lòng khó tả. Người đàn ông này rốt cuộc đi đâu rồi!
Nghĩ lại kẻ mà hai tiếng trước lên chiếc xe van, trực
giác Đổng Thiên Thanh mách bảo, có lẽ chuyện này có
liên quan đến tên kia.
Theo tính cách của gã, nếu đã nghỉ ngờ thì chắc chắn
sẽ đi điều tra.
Nhưng trước đây Hoắc Khải đã từng giao cho gã, bất
luận xảy ra chuyện gì đều phải bảo đảm cho an toàn của
Ninh Thần trước tiên.
Nhìn về phía căn phòng nhỏ, Ninh Thần và Đường
Đường đã vào trong nhà, đóng cửa, ánh đèn vàng chiếu
bóng dáng hai mẹ con họ in lên cửa sổ.
Đổng Thiên Thanh do dự một lát, cuối cùng chửi thề
một câu, vẫn chọn ở lại đây, đề phòng xảy ra tình huống
bất ngờ.
Cùng lúc đó, mấy người Đồng Hải Lượng đã tập trung
lại, từ nhà hàng Decent Western đón một tên đàn em
khác, tên đó vừa lên xe, Đồng Hải Lượng đã hỏi ngay:
“Thế nào rồi?”
“Người của nhà hàng xác nhận có biết cái tên đó. Khi
giám đốc điều hành vừa nhắc đến tên nó thì trên mặt hiện
lên đầy vẻ kính trọng, không phải là giả. Tuy họ không rõ
cụ thể về thằng nhóc này nhưng đều nói chắc chắn, nó
nhất định là người có lai lịch lớn” tên đàn em nói hết
những gì đã nghe ngóng được, sau đó hỏi: “Tình hình ở
bên anh thế nào?”
“Cũng gần như lời thằng nhóc đó nói, tự miệng vợ nó
thừa nhận một tháng kiếm được mấy triệu. Nhưng văn
phòng mới thuê, bên trong không có nhân viên, không
biết có phải bốc phét không”, tên kia nói.
“Anh Lượng, anh thấy chuyện này là thật hay giả?”
Đồng Hải Lượng đang ngồi ở ghế phụ im lặng một lát.
Thật ra từ lúc đầu nghe đàn em báo lại, Ninh Thần bán
thuốc giảm cân ở trên mạng, Đồng Hải Lượng đã nghi ngờ
là hắn đã bị lừa rồi.
Hắn chưa từng tiếp xúc với thương mại điện tử, cũng
không cảm thấy người bình thường có thể làm tốt cái trò
này. Hơn nữa, thuốc giảm cân cũng không phải là hàng
hoá cao cấp gì, một tháng có thể kiếm được mấy triệu
sao?
Nhưng bây giờ, nghi ngờ trong lòng hắn đã bị tin tức
mà tên đàn em thứ hai báo cáo làm lung lay nhiều rồi.
Một là chuyện kiếm được mấy triệu tệ không chỉ có
Hoắc Khải tự mình nói mà ngay cả Ninh Thần cũng nói
như vậy. Hai là, giám đốc điều hành nhà hàng tây cao cấp
kia cũng tự mình xác nhận, Lý Phong kia là kẻ có lai lịch.
Điều này chứng minh, thằng nhóc đó không nói dối,
thật sự chỉ là giả bộ giản dị, cố ý tỏ ra nghèo khổ.
Nếu không, giám đốc điều hành nhà hàng Decent
Western kia dựa vào cái gì mà nói cái thằng nhóc đó tài
giỏi?
Nghe phân tích của Đồng Hải Lượng, ánh mắt của hai
tên đàn em đều phát sáng, nói: “Vậy bây giờ làm thế nào,
bảo thằng nhóc đó đưa tiền ra à?”
“Không được, chúng ta cũng không phải bắt cóc
chuyên nghiệp, bảo nó gọi điện về nhà lấy tiền chuộc
không phải là để lộ sơ hở rồi à“ Đồng Hải Lượng nghĩ một
lát, nói: “Tôi thấy nên đánh cho thằng nhóc đó nhừ tử, để
cho nó khỏi làm chuyện ngu ngốc. Đến khi nó không chịu
nổi nữa thì mới ra mặt nói chuyện này, thế thì càng thuận
lợi. Gọi điện thoại cho thằng Cường, bảo hai đứa nó trông
chừng một đêm, có gì mai nói. Nhắc chúng nó, không có
chuyện gì thì khiến cho thằng nhãi kia vui vẻ một chút,
đừng cho nó ngủ. Người ta hầm chim, chúng ta hầm
người”.
“Anh Lượng suy nghĩ thật chu đáo ạ!”, một tên đàn em
tỏ vẻ nịnh nọt nói.
Hai tên đàn em này, nếu nói về đánh nhau thì còn coi
như khá giỏi, nhưng để nói về mưu trí thì lại là kẻ ngốc.
Đối với loại chuyện này, bọn chúng không có ý tưởng hữu
dụng nào, mà toàn bộ nghe theo Đồng Hải Lượng.
Sau đó, một tên cầm điện thoại gọi điện, tên khác thì
lái xe đến hàng cơm.
Ở vùng nông thôn ngoại ô cách thành phố hai, ba
mươi km, tên đàn ông trên tay xăm hình con báo đặt điện
thoại xuống, nói với đồng bọn: “Anh Lượng nói, bảo chúng
ta tối nay khiến cái thằng này vui vẻ một chút. Tôi canh
trước nửa đêm, anh canh sau nửa đêm, không cho thằng
nhóc này ngủ”.
“Được”, kẻ còn lại liếc nhìn Hoắc Khải, sau đó nói:
“Vậy anh canh trước đi. Tôi đi mua hai suất cơm với cả
bình rượu”.
“Anh đi đi, có tôi ở đây, thằng nhóc này không giở trò
được đâu”, kẻ kia nói.
Tuy miệng của Hoắc Khải bị bịt kín nhưng tai thì vẫn
nghe được rõ ràng. Từ cuộc nói chuyện của hai kẻ kia,
anh biết tối nay chắc chắn sẽ bị chịu đòn, nhưng sẽ
không quá nghiêm trọng.
Có vẻ, tên đầu sỏ đã đến công ty và nhà hàng tây rồi,
hơn nữa còn nghe ngóng được thông tin khiến hắn đang
do dự không biết nên làm thế nào.
Nếu không, bây giờ hắn đã quay lại, không cắt gân
tay, gân chân anh thì cũng bảo anh giao tiền rồi rời đi.
` — v S42)
Nhìn kẻ xăm trổ ở lại, Hoắc Khải không ngừng phân
tích đặc điểm tính cách của con người này, hi vọng có thể
tìm ra điểm yếu.
Có thể là ánh mắt quan sát của anh quá rõ ràng, hoặc
là kẻ xăm trổ kia vốn là một kẻ cuồng bạo, thấy Hoắc Khải
vẫn nhìn về bên này thì nhặt luôn cái lon nước ở trên đất
không biết dùng làm gì ném qua.
“Nhìn cái thằng cha mày!”
Lon sắt đập đúng vào trán Hoắc Khải, “bộp” một tiếng
rõ to, kẻ kia dùng lực lớn, khiến Hoắc Khải bị ném đến
mức ngửa đầu về phía sau.
Anh có thể cảm nhận được, có một dòng chất lỏng ấm
nóng chảy theo trán anh đi xuống, chắc chắn đã bị mép
lon cứa bị thương rồi.
Kẻ xăm trổ kia cũng không vì trán Hoắc Khải bị thương
chảy máu mà có bất kỳ sợ hãi hay hoảng loạn nào, trái lại
dùng vẻ mặt tràn đầy hung ác nói: “Còn liếc ngang liếc
dọc nữa thì tao móc mắt mày ra đấy, có tin không?” Cảm giác đau đớn trên trán khiến Hoắc
Khải hít thở có chút khó khăn nhưng trong lòng lại không mất đi sự bình
tĩnh.
“Người này tính cách thích bạo lực, thiếu tình thương,
coi mình là trung tâm, có tâm lý thích ngược đãi, chắc
chắn là ảnh hưởng tâm lý tạo thành khi còn nhỏ…”
Trong lòng không ngừng phân tích đặc điểm tính cách
của kẻ kia, trong tình huống càng nguy hiểm thì Hoắc
Khải càng phải giữ vững lý trí. Vì anh biết, mất đi sự bình
tĩnh sẽ không có bất cứ lợi ích gì, chỉ cần không ngừng
nghĩ cách mới có thể giúp anh thoát khỏi hoàn cảnh éo le.
Không lâu sau, kẻ còn lại mang theo đồ nhắm và rượu
trở lại.
Bọn chúng tuỳ tiện vứt cái vỏ hộp giấy làm chỗ ngồi
dưới đất, chuẩn bị no say một hồi.
Nhưng Hoắc Khải lại phát ra tiếng “Ư, ư“ Lúc đầu, bọn
chúng định lờ đi, nhưng Hoắc Khải rất cố chấp, cuối cùng
thì kẻ xăm trổ tức giận xông đến chỗ anh, đạp cho một
phát, quát mắng: “Ư ư cái ông nội mày, ồn chết đi được,
có tin ông đây vặn hết răng mày không!”
Hoắc Khải không ngừng dùng ánh mắt và động tác tỏ
ý bảo kẻ đó bỏ băng dính dán trên miệng anh xuống.