Thấy hai người họ, Nhạc Văn Văn không khỏi bĩu môi nói: “Thật quá đáng, hai người định để con chết đói sao!”
“Con nói nhiều quá đấy! Đã rửa tay chưa?”, Cố Phi Dương mỉm cười, cốc nhẹ vào đầu cô bé.
“Ôi, đánh con thành ngốc sao!”, Nhạc Văn Văn lấy một tay che đầu chạy trốn, còn một tay nhúp móng lợn sốt chao trong đĩa.
Cô bé bị nóng la lên nhưng không nỡ buông tay, vừa thổi vừa cho vào mốm.
“Con bé này, gặp đồ ngon vui phát rồ lên, không có chút thùy mị nào! Lấy đũa gắp không được sao!”, Cố Phi Dương trách móc.
“Dùng đũa phiền lắm, dùng tay tiện hơn”, Nhạc Văn Văn thờ ơ nói: “Hơn nữa, con mới mấy tuổi, ra vẻ thùy mị làm cái gì. Đường Đường cũng không thùy mị giống mẹ nói mà vẫn được bao nhiêu người yêu thích cậu ấy còn gì”.
“Con bé này nói cái gì!”
“Cô bé nói cũng không sai”, Hoắc Khải cười nói: “Đời người ngắn ngủi, sống vui là được, thùy mị hay không có ý nghĩa gì đâu. Anh chưa từng hi vọng sau khi Đường Đường lớn nên trở thành tiểu thư khuê các gì cả. Chỉ cần con bé sống vui, hạnh phúc là đủ. Còn con bé làm thế nào thì người khác quản thế nào được”.
“Anh đấy, chiều con quá, chẳng trách mà lần trước cô Ninh dẫn cô Đường tới đây cũng nói anh chiều hư con”, Cố Phi Dương nói.
Vốn dĩ, cô ta xây dựng hình tượng thục nữ, cho nên hi vọng con gái cũng giống như mình.
“Thần đưa Đường Trọng Vi đến chỗ em làm gì? Các em nói chuyện gì?”, Hoắc Khải nói.
“Không có gì, cô ấy nói đưa bạn tới chơi, không có gì đặc biệt. Nhưng em vẫn lo lắng”, Cố Phi Dương nói.
“Lo lắng bị Đường Trọng Vi nhìn ra quan hệ của chúng ta?”, Hoắc Khải nói.
“Không phải, em lo cô Đường quá xinh đẹp, anh không cưỡng nổi bị cô ấy mê hoặc. Một cô gái đẹp như thế, dáng vóc hoàn hảo, gia cảnh cũng tốt, chắc chắn là đàn ông thì đều thích cô ấy”, Cố Phi Dương nói.
Giọng điệu của cô ta có chút kỳ lạ khiến Hoắc Khải bật cười, nói: “Nghe có vẻ hình như em ghen à?”
“Có một chút, em không phải đứa ngóc, nhìn ra được cô Đường có ý với anh, nhưng bản thân cô ấy không thừa nhận mà thôi”, Cố Phi Dương nói.
Ninh Thần và Cố Phi Dương đều có thể nhìn ra vậy thì chắc chắn Đường Trọng Vi đã biểu hiện rõ ràng trên phương diện nào đó. Nhưng Hoắc Khải không hiểu được những biểu hiện đó là vô ý hay cố tình.
“Yên tâm đi, cho dù cô ấy có ý tứ với anh thế nào thì anh cũng không thể xảy ra chuyện gì với cô ấy”, Hoắc Khải nói.
“Em cũng không có gì mà không yên tâm, suy cho cùng em cũng không có tư cách và lập trường để quản chuyện này”, Cố Phi Dương nói.
Thân phận cô ta rất đặc biệt, sao có thể quản Hoắc Khải trong chuyện này. Nếu thật sự muốn quản thì chính là tát vào mặt mình sao.
Người duy nhất có tư cách đó, chính là Ninh Thần.
“Em đừng xem thường bản thân mình. Trong mắt anh, em và Ninh Thần không có khác biệt quá lớn. Cô ấy là người vợ kết tóc của anh, địa vị quan trọng không thể thay thế. Nhưng em cũng vậy, không ai có thể lấy đi vị trí của hai người trong lòng anh”, Hoắc Khải nói.
Cố Phi Dương không giãi bày thêm gì nữa, có câu nói này của Hoắc Khải là cô ta đã thỏa mãn lắm rồi.
Còn việc ở trong lòng Hoắc Khải, mình và Ninh Thần ai là người quan trọng hơn thì tốt nhất không nên hỏi câu hỏi ngu xuẩn này.
Bởi vì cô ta biết rõ, bất cứ lúc nào, cô ta cũng đều không có tư cách so sánh với Ninh Thần.
Sau khi trải qua một bữa cơm tối ấm áp và vui vẻ, Nhạc Văn Văn chủ động thu dọn bát đũa. Dáng vẻ hiểu chuyện của cô bé khiến ai cũng phải khen ngợi.
Đều nói con nhà nghèo thì trưởng thành sớm, nhưng theo Hoắc Khải thấy thì có thể trưởng thành sớm hay không là dựa vào sự giáo dục của bố mẹ.
Con nhà nghèo có thể sớm trưởng thành là do bố mẹ cố gắng kiếm tiền, không có nhiều sức lực để quan tâm đến con cái. Con không tự làm thì ai giúp được?
Nhạc Văn Văn không phải con nhà nghèo, ít nhất là mấy năm nay không phải như vậy
Sự nghiệp của Cố Phi Dương càng phát triển thì điều kiện cuộc sống ngày càng tốt hơn, hơn nữa những thứ mà Cố Phi Dương không mua được thì Hoắc Khải cũng có thể mua cho cô bé.
Nhưng Nhạc Văn Văn lại không vì điều kiện cuộc sống được nâng lên thì biến chất thành xấu đi mà ngược lại ngày càng hiểu chuyện.
Điều này chính là điều mà Cố Phi Dương tự hào nhất từ trước đến này.
Sự nghiệp thành công, cô ta sẽ cảm thấy vui vẻ, nhưng chỉ có dạy dỗ con thật tốt thì cô ta mới có cảm giác thật sự có thành tựu.
Sau khi rửa bát xong, ba người cùng ngồi xem hài.
Đến khoảng mười giờ, Nhạc Văn Văn bỗng đứng lên, nói: “Bố, mẹ, con đi ngủ đây, hai người cũng nghỉ sớm đi!”
Nói xong, cô bé đi thẳng vào phòng ngủ không quay đầu.
Dáng vẻ vội vàng của cô bé khiến Hoắc Khải bật cười.
Mà Cố Phi Dương đỏ bừng cả mặt, nói: “Con bé này có chút ngáo ngơ, đừng quan tâm đến nó”.
“Sao, em không muốn đi ngủ à?”, Hoắc Khải như có như không cười hỏi.
Cố Phi Dương bị anh hỏi thế thì mặt càng đỏ hơn, xấu hổ nói: “Còn, còn chưa tắm…”
“Anh giúp em”, Hoắc Khải nói xong ôm eo cô ta bế lên.
Cố Phi Dương nhỏ giọng hô lên, lại vô thức bịt chặt miệng, sợ Nhạc Văn Văn nghe thấy.
“Nhà vệ cách âm không tốt lắm nhỉ?”, Hoắc Khải bỗng nhiên nói.
Cố Phi Dương sững sờ, sau đó hiểu ý của anh, không nén nổi mặt đỏ tim đập dồn dập, để cả tai và trán cũng đỏ hết lên: “Tại sao bây giờ anh lại xấu vậy!”
Hoắc Khải cười lớn, ôm cô ta vào phòng tắm, rất nhanh sau đó, bên trong vang lên tiếng nước rào rào.
Một đêm trôi qua, buổi sáng sớm khi mặt trời đã lên cao, Hoắc Khải mở mắt nhìn thấy Cố Phi Dương đang yên lặng nhìn anh, có chút xuất thần.
Hoắc Khải sát lại bên bờ môi hồng của cô ta hôn lên nói: “Chào buổi sáng”.
Cố Phi Dương bị dọa sợ, sau khi hoàn hồn thì lại đỏ mặt.
Cho dù hai người đã có quan hệ mật thiết nhất từ lâu, nhưng Cố Phi Dương vẫn thường đỏ mặt, da mặt cô ta rất mỏng.
Nhưng lần này, cùng với khuôn mặt đỏ bừng đó thì nét hạnh phúc cũng tràn đầy trên khuôn mặt Cố Phi Dương.
Thời khắc cô ta mong chờ đã đến rồi, cuối cùng cũng đến rồi.
Cô ta như một người vợ thực thụ, giúp Hoắc Khải thay quần áo, vuốt phẳng những nếp nhăn.
Hai người âu yếm nhau một hồi rồi ra khỏi phòng ngủ.
Nhạc Văn Văn đã dậy đánh răng, nhìn thấy hai người đi ra, cười hi hi: “Con chào bố mẹ”.
“Chào buổi sáng”, Hoắc Khải đi tới xoa đầu cô bé. Không biết có phải vì chơi thân với Đường Đường hay không mà luôn cảm thấy tính cách của cô bé ngày càng giống Đường Đường.
Có lẽ là “Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng”, Đường Đường tính cách hoạt bát, lém lỉnh, từ nhỏ đến lớn rất lanh lợi. Nhạc Văn Văn ngày nào cũng chơi với cô bé, có lẽ đã bị lây tính cách đó rồi.
Nếu không, có lẽ sẽ thật sự trở thành thục nữ như Cố Phi Dương mong đợi.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Hoắc Khải lái xe đưa Nhạc Văn Văn đi học.
Cố Phi Dương không đi cùng vì không muốn để người khác nhìn thấy sẽ nghi ngờ.
Dáng vẻ cẩn thận của cô ta ít nhiều cũng khiến Hoắc Khải cảm thấy đau lòng. Trong lòng anh còn nghĩ, có lẽ đợi đến cơ hội thích hợp thì nên chủ động công bố quan hệ với Cố Phi Dương.
Còn người khác nhìn anh thế nào, Hoắc Khải cũng chẳng buồn quan tâm.
Giống như anh đã nói, đời người ngắn ngủi, chỉ cần sống vui vẻ thì người khác không quản được, cũng không có tư cách gì quản.
Mà cái gọi là ảnh hưởng đến công ty thì anh lại càng cảm thấy không vấn đề gì.
Sự thành công hiện tại của Hi Vọng Mới đã có nền tảng rất vững chắc, kiên cố, đồng thời lại có hai công nghệ đi trước thời đại không thể thay thế.
Kiểu công nghệ này không thể một ngày là bị người khác vượt qua. Công ty phát triển ngày một rực rỡ, không thể vì một người mà xảy ra phiền phức.
Nhưng trước khi chính thức công bố, Hoắc Khải cũng phải hỏi qua ý kiến của Ninh Thần. Trong mắt anh, cách nhìn của một tỷ người cũng không quan trọng bằng suy nghĩ của Ninh Thần.
Nếu Ninh Thần không đồng ý, thì anh cũng đành thôi, không cưỡng ép.
Trong chuyện này, Ninh Thần đã nhượng bộ đủ rồi, Hoắc Khải không thể khiến cô thêm đau lòng.
Sau khi đưa Nhạc Văn Văn đến trường, Hoắc Khải lại đến bệnh viện.
Giản Tư Tư và Đường Trọng Vi cũng đang trong bệnh viện, khi Hoắc Khải đi vào phòng bệnh thì đúng lúc nhìn thấy ba người đẹp đang nói cười bên trong.
Không thể nghi ngờ, cảnh tưởng này vô cùng đẹp mắt, khiến người đi nhiều biết rộng như Hoắc Khải cũng không thể không thừa nhận, ba cô gái mỗi người một vẻ ngồi lại với nhau thực sự tuyệt vời.
Nếu thêm Cố Phi Dương thì chắc chắn sẽ càng đẹp hơn.
- ---------------------------