Hoắc Khải gật đầu cười, đi tìm Đường Trọng Vi là điều đương nhiên, cho dù không phải là vì cô gái thanh mai trúc mã này thì cũng là vì muốn kết nối với công ty thương mại quốc tế Đường Thị.
Muốn dựa vào sức mạnh của công ty thương mại quốc tế Đường Thị để đối phó với nhà họ Hoắc thì không có khả năng lắm. Loại doanh nghiệp đã lên đến tầm cao như vậy rồi thì lợi ích không phải chỉ do một người nói là xong, mà bắt buộc phải thông qua hội đồng quản trị mới quyết được.
Chuyện mà Hoắc Khải muốn làm chính là lôi kéo Đường Thị, ít nhất thì không để họ trợ giúp cho tên giả mạo kia.
Hậu Kính Nghi vẫy tay chào Hoắc Khải rồi cũng lên xe.
Sau khi lái xe đi, Hậu Kính Nghi thấy Đường Trọng Vi vẫn còn quay đầu đầy luyến tiếc thì nói: “Cô chủ không cần sốt ruột, sau này cơ hội gặp mặt còn nhiều mà”.
Đường Trọng Vi dường như có hơi kinh ngạc, vội thu lại ánh mắt rồi cứng miệng: “Tôi nào có sốt ruột, chẳng hiểu ông đang nói cái gì”.
Hậu Kính Nghi cười cười, không nói gì thêm.
Ông nhìn ra được hình như cô chủ có cảm tình với cậu trai trẻ Lý Phong này.
Tuy rằng ông vẫn mong Đường Trọng Vi có thể nên đôi với cậu chủ nhà họ Hoắc hơn, điều này có lợi rất lớn đối với sự tăng trưởng của công ty.
Nhưng chủ tịch Đường Quốc Diệu không phải là một người thích việc lấy hạnh phúc gia đình để đánh đổi lấy lợi ích cho lắm. Theo như lời ông ấy nói thì đã kiếm đủ tiền rồi, chưa nghỉ hưu chỉ là vì muốn cố hết sức nâng cao thành tựu của mình, để xem có thể đưa công ty đi xa đến đâu nữa mà thôi.
Bây giờ xu thế phát triển của Đường Thị vẫn rất tốt, công việc kinh doanh ở nước ngoài vô cùng thuận lợi, nếu liên minh với nhà họ Hoắc thì như là dệt hoa trên gấm, còn nếu như không thì cũng không tính là tổn thất gì lớn lắm.
Nếu không khi Đường Quốc Diệu biết con gái chịu ấm ức ở nhà họ Hoắc, ông ấy đã không đích thân đi bày tỏ sự tức giận của mình rồi.
Hoắc Khải đưa mắt theo chiếc xe chở Đường Trọng Vi rời xa rồi cũng lái xe mình về nhà.
Lúc về đến nhà, anh thấy Ninh Thần đang ngồi ngây ra trên ghế sô-pha.
Điều này làm Hoắc Khải cảm thấy kỳ lạ, bởi bình thường cho dù về nhà thì Ninh Thần cũng sẽ lập tức mở máy tính ra, không để livetream thì cũng để sắp xếp lại dữ liệu.
Hôm nay cô lại chỉ ngồi ngây ra trên ghế sô-pha, còn con gái Đường Đường thì đang bò toài trên bàn để ăn mì.
Đường Đường thấy Hoắc Khải về thì lập tức chạy lại ôm chầm lấy anh rồi ấm ức nói: “Bố ơi, mì mẹ nấu cho con dở quá!”
Tài nấu nướng của Hoắc Khải đã có thể so được với đầu bếp của nhà hàng Michelin, cả nhà họ đã bị anh chiều quen miệng từ lâu, bây giờ cơm nước bình thường đã không thể thỏa mãn họ nữa.
Mì mà Ninh Thần nấu hôm nay còn không xào qua mà chỉ có luộc sơ mì rồi thêm quả trứng, vô cùng đơn giản, Đường Đường đương nhiên là không thích ăn.
Hoắc Khải vỗ nhẹ đầu cô bé, nói: “Thế bố làm lại cho con nhé, ngoan, đợi bố”.
“Vâng!”, Đường Đường vừa nói xong thì hình như nghĩ ra điều gì đó, cô bé lại lén nhìn Ninh Thần một cái rồi kéo Hoắc Khải, thì thầm với anh: “Hình như mẹ không vui bố ạ, hay là bố cứ dỗ mẹ trước đi, vừa nãy con ăn no rồi, lát ăn sau cũng được ạ”.
Đường Đường vẫn luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy. Hoắc Khải gật đầu nói: “Bố biết rồi”.
Sau đó, Đường Đường rất thông minh, tự giác ôm cặp vào phòng ngủ, để lại không gian phòng khách cho bố mẹ.
Hoắc Khải đi đến bên cạnh Ninh Thần, ngồi xuống nhìn cô.
Thực ra Ninh Thần đã biết anh về từ lâu rồi, ai mà không thấy một người sống sờ sờ đi qua đi lại trong phòng thế kia cho được.
Nhưng cô không biết nên dùng thái độ như thế nào để đối mặt với Hoắc Khải, chỉ có thể giả ngây giả ngốc.
Cho dù bây giờ Hoắc Khải đang ngồi trước mặt cô, cô cũng cúi đầu không nói tiếng nào.
Hoắc Khải nhận ra sự khác thường của cô, nhưng anh không hỏi lý do, chỉ nói: “Cho dù có xảy ra chuyện gì, em chỉ cần nhớ kỹ, chúng ta là vợ chồng. Em có thể nói với anh bất kỳ chuyện gì, chỉ cần em nói thì anh nhất định sẽ giúp em giải quyết”.
Câu nói tràn đầy sự tự tin và quan tâm làm Ninh Thần không khỏi ngước lên nhìn anh.
Lúc này Hoắc Khải mới nhận ra vành mắt cô đang đỏ hồng, có lẽ trước đó vừa mới khóc.
Ninh Thần đúng là vừa mới khóc, cô rất sợ sẽ mất đi tất cả những thứ đang có, sự bất an trong lòng đã lên đến cực điểm.
Hoắc Khải càng quan tâm, càng dịu dàng thì cô càng không biết nên làm thế nào mới phải.
Hoắc Khải cũng không thúc giục cô, cho cô đủ thời gian để suy nghĩ. Nếu như Ninh Thần không nói, anh cũng sẽ không truy hỏi.
Nói hay không là quyền của cô ấy, mình là chồng thì càng không nên cướp đoạt mất quyền lợi này.
Không phải Lý Phong là trẻ mồ côi, từ lâu đã không còn người thân bạn bè hay sao? Còn chú tư nào ở đâu ra?
Hoắc Khải không lộ ra quá nhiều vẻ nghi ngờ, bởi anh đã nhận ra từ lâu rằng người tên Lý Phong này có vấn đề.
Người ta sống trên đời thì chắc chắn sẽ có vết tích, làm sao có chuyện không quen ai được. Hơn nữa những ký ức trước khi quen Ninh Thần đều đã mất đi hết, chuyện này vốn đã rất kỳ lạ rồi.
Ninh Thần thấy anh như vậy thì có thể đoán ra được, chắc Cơ Hương Ngưng cũng giống như mình, chưa dám nói sự thật.
Nhưng bây giờ Lý Thắng Bân đã tìm đến rồi, ông ta có thể tìm được Cơ Hương Ngưng chứng tỏ đã điều tra ra được điều gì đó, cũng có thể là không lâu sau sẽ tìm được đến đây.
Nếu sớm muộn gì cũng phải chết thì việc gì phải che giấu nữa.
Ninh Thần lại cắn răng nói: “Chú tư của anh tên Lý Thắng Bân, ông ta đã tìm đến Hương Ngưng, nói muốn gặp anh”.
“Nếu đây chỉ là chuyện của chú tư thì chắc em không đến nỗi như thế này chứ?”, Hoắc Khải hỏi.
Cơ thể Ninh Thần khẽ run lên, buột miệng nói: “Em xin lỗi...”
“Chuyện này có gì đâu mà xin lỗi, anh chỉ cảm thấy...”
“Em xin lỗi...”, Ninh Thần vẫn tiếp tục nói như vậy, đồng thời đầu cũng lại cúi gằm xuống, giọng nói càng trở nên nhỏ bé: “Giấu anh lâu như vậy, nên nói với anh một câu xin lỗi mới phải”.
Lúc cô nói ra câu này, trong lòng cô hoang mang vô cùng. Cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị chất vất, mắng mỏ, thậm chí bị đánh đập.
Nhưng những thứ mà cô tưởng tượng đều không hề xảy ra, chỉ có một cánh tay dịu dàng ôm trọn cô vào lòng.
Giọng nói ấm áp của chồng cô truyền vào bên tai: “Anh nói rồi, cho dù có xảy ra chuyện gì cũng không quan trọng. Anh không nhớ chuyện ngày trước, cũng không muốn nhớ. Nếu người tên Lý Thắng Bân này làm em cảm thấy phiền lòng như vậy thì chúng ta cũng không cần gặp người đó nữa. Anh chỉ mong em có thể vui vẻ hạnh phúc, điều này quan trọng hơn tất thảy”.
Ninh Thần ngây ra. Trước khi Hoắc Khải về nhà, cô đã tưởng tượng ra hết tất cả những khả năng xấu nhất một lượt.
Mỗi một khả năng đều có thể làm cô đau khổ như phải xuống địa ngục.
Nhưng bây giờ, Hoắc Khải chẳng những làm cô không phải rơi xuống địa ngục, mà còn dùng sự dịu dàng của mình để bảo vệ cô.
Kết quả như vậy làm nỗi hoang mang trong lòng Ninh Thần nhanh chóng tiêu tan, thay vào đó là sự áy náy và cảm động vô biên.
Cô ôm cổ Hoắc Khải theo bản năng, khóc mất cả tiếng: “Em xin lỗi... Xin lỗi... Em không nên giấu anh, là lỗi của em, em xin lỗi...”
Hoắc Khải vỗ nhẹ sau lưng cô, xoa đầu tóc cô, dịu dàng an ủi.
Sự an ủi không lời lại tràn đầy tình cảm ấm áp.
Có những lúc người ta đang hoảng loạn, không cần anh phải nói gì nhiều, chỉ cần một động tác đơn giản đã có thể giúp họ cảm nhận được cảm giác an toàn vô cùng lớn.
Ninh Thần không khóc lóc quá lâu, chỉ khoảng hai, ba phút sau cô đã ngồi thẳng dậy, nước mắt vòng quanh nói: “Thực ra anh không phải trẻ mồ côi, là em và Hương Ngưng đã lừa anh. Anh đừng trách Hương Ngưng, cô ấy không phải người xấu, chỉ là cô ấy giống em, cũng không biết nên xử lý chuyện này thế nào thôi”.
Qua lời kể ngắt quãng của Ninh Thần, Hoắc Khải mới biết được, Lý Phong trước khi mất trí nhớ rốt cuộc là người như thế nào.