Phan Tư Mễ khẽ giật mình, cô ta không ngờ đó lại là câu trả lời của anh, liền bất giác hỏi: “Anh đã mất những gì?”
“Nếu tôi nói tôi thực chất là một cậu chủ giàu có, đã từng nắm giữ tài sản hàng trăm tỷ, chỉ cần ra lệnh là vô số người nghe theo, nhưng hiện tại tình cờ lạc tới đây, không vì chuyện gì khác, chỉ muốn uống rượu giải sầu, nói vậy thì cô có tin không?”, Hoắc Khải hỏi.
Phan Tư Mễ phản ứng lại, che miệng cười: “Anh đúng là khoe khoang, tài sản hàng trăm tỷ, anh có biết khái niệm đó nghĩa là gì không? Anh là đồ miệng lưỡi lắt léo, vậy mà Ninh Thần cứ nói với tôi anh là con người chân thật. Đối với tôi mà nói anh hoàn toàn là đồ lưu manh, mồm mép không có chút nào thành thật. Tôi không biết anh làm thế nào để lừa được Ninh Thần nữa. Nói nghe xem, anh có bí mật nào không, ví dụ như một vài cô nhân tình chẳng hạn”.
Hoắc Khải đương nhiên biết loại người như Phan Tư Mễ không đáng tin, nên anh chỉ nói tùy tiện vài câu.
Đôi khi nói sự thật với giọng điệu đùa cợt có thể giúp cho con người ta thư giãn đầu óc, không phải lo nghĩ quá nhiều.
Đối với câu hỏi của Phan Tư Mễ, Hoắc Khải rất tự nhiên mà lắc đầu nói: “Tôi mỗi ngày đều bận tối mắt tối mũi, cô cho rằng tôi còn có thời gian nuôi tình nhân bên ngoài sao?”
“Nói vậy có nghĩa là nếu như anh có thêm thời gian, anh có thể nuôi tình nhân phải không?”, Phan Tư Mễ nói xong, đột nhiên cúi người cười hỏi: “Nếu đã là như vậy, anh có nên nghĩ đến tôi một chút không? Tôi có thể làm rất nhiều thứ đó, Ninh Thần có thể làm gì thì tôi không biết, nhưng những thứ mà cô ấy không làm được thì có tôi đều có thể làm được!”
Phan Tư Mễ không nói gì lộ liễu, nhưng ẩn ý trong đó thì tất cả đàn ông trên đời đều hiểu.
Không biết cổ áo của cô ta đã được mở ra từ lúc nào, chỉ biết sau khi chiếc cúc thứ hai được mở, đường viền cổ áo đã hơi lỏng ra một chút. Tư thế cúi người này lại càng dễ dàng lộ ra một chút cảnh đẹp thần tiên.
Nhưng Phan Tư Mễ hoàn toàn không quan tâm, nhất là khi ánh mắt của Hoắc Khải lướt qua đường viền cổ áo, dù cố ý hay vô ý, nụ cười của cô ta càng lúc càng lộ rõ.
“Thật ra, những ước mơ trước đây của tôi đều là những suy nghĩ vớ vẩn, lúc tôi còn nghĩ trên đời có rất nhiều điều tốt đẹp. Sau nhiều lần bị xã hội vùi dập, tôi đã hiểu ra rằng, làm đàn ông đã khó, làm phụ nữ còn khó hơn. Ví dụ như nói đến chuyện kết hôn đi, người đàn ông từng coi mình như báu vật trước khi kết hôn, sau khi kết hôn lại coi mình như cỏ rác. Trong số các bệnh nhân khám ở khoa tâm thần của tôi, 80% đã ly hôn hoặc có suy nghĩ muốn ly hôn nên tôi hoàn toàn không còn hứng thú với hôn nhân. Bây giờ tôi chỉ muốn tìm một người đàn ông có vẻ ngoài vừa mắt, để thỉnh thoảng có thể giải quyết nhu cầu sinh lý. Tình yêu cái gì chứ, toàn là những thứ xa vời”.
Câu này nói rất thẳng thắng, hầu như đã chẳng còn là một gợi ý nữa rồi.
Hoắc Khải nhìn cô ta, cô ta cũng nhìn Hoắc Khải, giây phút hai ánh mắt chạm nhau còn không có ý định thu lại.
“Những lời này, tôi coi như là cô chỉ nói đùa, chúng ta uống rượu tiếp”, Hoắc Khải nói.
Phan Tư Mễ lắc ly rượu vang đỏ, liếc mắt qua: “Vừa rồi là đùa sao hả? Anh sợ à? Sợ tôi nói lại với Ninh Thần sao?”
Phan Tư Mễ nhìn về nơi nào đó trên người Hoắc Khải, nói với một sự chế giễu cố ý: “Hay là... cơ thể anh không hoạt động bình thường hả? Nếu thật sự không ổn thì cũng không sao, vì trước đó tôi cũng nghĩ rằng anh đang đùa khi anh nói rằng cơ thể anh hoàn toàn khỏe mạnh”.
Không có người đàn ông nào chịu nổi khi bị cười nhạo trong vấn đề này.
Hơn nữa, Hoắc Khải đã uống một ly rượu vang đỏ lớn. Bây giờ các hành vi đụng chạm khác nhau của Phan Tư Mễ đang khiến cho anh rơi vào một tình huống nguy hiểm.
Giống như một quả đào chín được rửa sạch sẽ đặt ở trước mặt mấy người, bảo mấy người thưởng thức, vậy mấy người có ăn hay không chứ?
“Cô có biết bản thân mình đang làm gì không?”, Hoắc Khải nhìn Phan Tư Mễ nói: “Cô nghĩ Ninh Thần sẽ nghĩ gì nếu như cô ấy biết những gì mà cô vừa nói?”
“Tôi không thích những giả thuyết, cũng không thích trả lời những câu hỏi giả thuyết”, Phan Tư Mễ nhún vai nói: “Hơn nữa tôi là người trưởng thành, tôi biết nhu cầu của mình. Tất cả những gì tôi muốn là một người đàn ông trông vừa mắt, có thể an ủi thân xác và tâm hồn cô đơn bấy lâu nay. Có lẽ vì tôi là một nhà tâm lý học, nhiều nhu cầu bị đè nén lâu ngày dễ sinh bệnh, không muốn nhẫn nhịn nên chỉ biết tìm cách trút bỏ”.
Phan Tư Mễ đứng dậy đi tới trước mặt Hoắc Khải, sau đó ngồi vào lòng anh, một tay cầm ly, tay kia nâng nhẹ cằm Hoắc Khải lên: “Thế nào, anh có muốn cân nhắc một chút không? Hay là nói như vầy, anh nghĩ tôi có điểm nào không bằng Ninh Thần?”
Cách cô ta tán tỉnh đương nhiên táo bạo hơn cả Ninh Thần, bởi vì cô ta thuộc tuýp người rất hấp dẫn từ gương mặt cho đến thân hình.
Đàn ông bình thường sẽ không thể chịu được sự cám dỗ này.
Sức nóng của cơ thể, sự nồng đậm của rượu vang đỏ và tất cả các yếu tố bất lợi cộng lại với nhau, như đã điều khiển Hoắc Khải nắm lấy tay của Phan Tư Mễ.
Phan Tư Mễ cũng không né tránh mà chỉ cười khúc khích. Cô ta cười rất thoải mái và tự nhiên, điều đó chứng tỏ rằng trong lòng cô ta đang thật sự rất vui vẻ.
“Xem ra cô thật sự rất muốn”, Hoắc Khải đặt ly rượu xuống, rất tự nhiên thẳng người lên.
Cơ bắp dưới chân của Phan Tư Mễ hơi thắt lại, nhưng ngay sau đó liền thả lỏng, cô ta vòng tay qua cổ Hoắc Khải, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, thở ra một hơi mê hoặc: “Lẽ nào anh không muốn sao?”
Bàn tay của Hoắc Khải từ từ di chuyển lên trên, đặt lên eo cô ta rồi đột nhiên giật mạnh cô ta vào người mình. Lực mạnh đến mức ly rượu của Phan Tư Mễ suýt chút nữa rơi xuống.
Cô ta kêu lên một tiếng, một tay bất giác muốn chống đỡ, nhưng một tay lại ôm lấy cổ Hoắc Khải. Hoắc Khải cũng nắm lấy bàn tay kia, tưởng như vẫn còn có một bàn tay thứ ba.
Lồng ngực hai người lúc này đã áp sát vào nhau, luồng không khí nóng bỏng thi nhau tụ lại, luân chuyển giữa hai người.
Mặc dù có phong thái táo bạo như vậy, nhưng thực tế Phan Tư Mễ cũng không có nhiều kinh nghiệm trong chuyện này.
Hơn nữa vì hành động của Hoắc Khải, gương mặt của cả hai gần như đã dính chặt vào nhau.
Chỉ còn một khoảng cách chưa đầy năm cm giữa hai đôi môi. Chỉ cần một người tiến lên thì sẽ hôn nhau một cách dễ dàng.
Rút ra bài học từ lần trước, lần này Phan Tư Mễ không tỏ ra hoảng sợ nữa, thay vào đó cô ta chỉ cười khúc khích và nói: “Không thể đợi được, có một cái giường ở đằng kia, có muốn đến đó không?”
Khi nói đến chuyện này, sẽ có ai từ chối đây?
Hoắc Khải dường như cũng không có ý từ chối, vòng tay ôm lấy eo Phan Tư Mễ, tư thế của hai người lúc này giống hệt như một đôi tình nhân thật sự.
“Cô đã nói rằng ước mơ của cô là sống trong rừng, mở một quán bar, xem khách cho hươu ăn và xem sư tử gầm. Cho nên bên trong trái tim của cô là sự hoang dã, nhưng lớp sâu hơn cô lại không muốn đánh mất cuộc sống xã hội của mình vì lý do nghề nghiệp. Tiếng gầm của sư tử đó có nghĩa là cô thích cảm giác chinh phục hơn bị áp bức. Cô thích một người đàn ông mạnh mẽ, một người đàn ông có thể khiến cô bị chinh phục hoàn toàn và không thể thoát ra, có phải không?”
Phan Tư Mễ sửng sốt, nhưng trước khi cô ta kịp phản ứng thì đã đột nhiên cảm thấy một sự ấm áp trên đôi môi của mình.
Nụ hôn mạnh mẽ khiến đầu óc của cô ta trong phút chốc trở nên trống rỗng.
Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ lâu, nghĩ rằng có phải trả giá thế nào cũng phải vạch trần bộ mặt thật của tên cặn bã Hoắc Khải, nhưng khi tất cả những chuyện này xảy ra, cô ta lại quên mất mục đích ban đầu của mình.
Phân tích của Hoắc Khải không hề sai, Phan Tư Mễ đúng là một người như vậy.
Cô ta đã nhìn thấy quá nhiều mặt đen tối của con người, nên cho dù bề ngoài có vẻ mạnh mẽ thì trong tiềm thức cô ta vẫn cảm thấy sợ hãi thế giới.
Vì vậy, cô ta muốn có một người đàn ông có thể bảo vệ mình, mà một người đàn ông như vậy đương nhiên phải mạnh mẽ.
Động tác của Hoắc Khải rất thành thạo và còn có phần hơi thô bạo, khiến cho Phan Tư Mễ cảm thấy như bị trói bởi một con trăn, thậm chí còn có chút khó thở.
Cô ta cố gắng vùng vẫy trong tiềm thức, nhưng hoàn toàn bị vòng tay của Hoắc Khải ôm chặt, không thể động đậy.
Sự ngột ngạt như chết đuối này khơi dậy bản năng phản kháng của cơ thể, nhưng nụ hôn mãnh liệt chưa từng thấy đã khiến cô ta trở nên yếu ớt, cả người mềm nhũn ra.
Sự đấu tranh xuất phát từ bản năng, nhưng có nhiều hơn một bản năng, và những bản năng ấy đã khiến cho cô ta không thể thoát khỏi tất cả những điều này.
Không biết là đã qua một hay hai phút, Hoắc Khải mới thả cô ta ra, khi Phan Tư Mễ dường như đã sắp ngất đi vì khó thở.
Đôi môi của người phụ nữ này đã đỏ và sưng tấy, thậm chí còn có hơi tê dại.
Tuy nhiên, đôi mắt của Hoắc Khải dường như đã tỉnh táo hơn sau tất cả những chuyện này.
Hoắc Khải không vì cùng Phan Tư Mễ tiếp xúc thân mật mà tiếp tục rơi vào những vòng xoáy sâu hơn, mà chính bởi sự tiếp xúc thân mật đó đã khơi thông anh, để cho anh hồi phục lại sự tự chủ của mình.
Thay vì cứ cố kiềm nén dòng chảy để đến khi bùng nổ thì không thể nào ngăn chặn lại được nữa, chi bằng bản thân cứ xuôi theo dòng, linh hoạt dựa theo tình hình mà giải quyết. Đây chính là chân lý đã được người xưa đúc kết từ hàng nghìn năm nay.