Giản Tư Tư sửng sốt, sau đó lo lắng nhảy dựng lên: "Ông chủ, anh không nghe rõ sao? Lượng truy cập vào cửa hàng Taobao của chúng ta đã giảm 10%! Chuyện sáng nay đã nghiêm trọng như vậy, anh còn muốn nghe được tin tức nào tệ hơn sao?"
Hoắc Khải cười nói: "Không phải là tôi muốn nghe tin xấu hơn. Chỉ là tình huống này đã nằm trong dự đoán của tôi nên không có gì lạ cả. Thật tiếc khi họ không cho tôi thêm bất ngờ nào. Xem ra trong hai năm qua đám người này chẳng có gì tiến bộ".
Khi Hoắc Khải còn nắm quyền ở nhà họ Hoắc, hầu hết người nhà họ Hoắc đều sẽ chọn phương thức tương tự để đối phó với đối thủ, đó là bao vây và đàn áp.
Thông qua tầm ảnh hưởng của nhà họ Hoắc, một số lượng lớn các sản phẩm cạnh tranh đồng nhất sẽ được tập hợp trong một thời gian ngắn, sau đó nghiền nát đối thủ bằng mức giá thấp và doanh thu cao.
Hầu hết các công ty đều không thể chịu được áp lực như vậy.
Một hai ngày thì còn chống chịu được, thậm chí một hai tháng cũng vậy, nhưng cứ nhìn vào sự suy giảm khả năng cạnh tranh nhanh chóng của công ty bởi thị phần liên tục bị cướp lấy bởi những phương cách hèn hạ, nội bộ công ty liền sẽ rơi vào trạng thái rối ren, làm sao công ty có thể ổn định được?
Những cửa hàng nhỏ đó đều là do nhà họ Hoắc đứng sau giật dây chứ không liên quan trực tiếp, nên họ không ngại đối thủ khởi kiện. Có điều, chờ đối thủ kiện xong thì mọi chuyện cũng đã rồi.
Khi đối thủ không thể chịu đựng được nữa, nhà họ Hoắc sẽ nhảy ra và bắt đối thủ chấp nhận kế hoạch mua lại của họ, như vậy thì vừa có thể trút bỏ gánh nặng, lại vừa kiếm được một khoản khá.
Về giá mua, nhà họ Hoắc thường đưa ra một mức giá khá tốt, theo ý của Hoắc Khải thì đó là vì anh đã ra tay quá nặng, nên việc trả thêm tiền thuốc men cũng là chuyện bình thường.
Không có công ty nào có thể chịu được sự đàn áp đó.
Tất nhiên, phương pháp này rất hiệu quả khi đối phó với các công ty nhỏ, nhưng nếu dùng đối phó với các công ty tầm cỡ như Đường Thị thì vô dụng.
Hoắc Khải biết rõ nhà họ Hoắc, làm sao lại không biết Hoắc Thanh Vân và Hoắc Lập Quần muốn làm gì, bắt đầu từ ngày hôm qua, anh đã lên kế hoạch xử lý trước một đêm.
Chỉ cần có thể thực hiện đúng kế hoạch, phương pháp này của nhà họ Hoắc cũng sẽ vô dụng đối với công ty Hi Vọng Mới.
Tuy nhiên, Giản Tư Tư không hiểu điều này, cô ấy chỉ biết rằng lợi ích của công ty đã bị ảnh hưởng nên rất lo lắng.
Mặc dù Ninh Thần cũng không hiểu rõ suy nghĩ của Hoắc Khải, nhưng nhìn thấy dáng vẻ thoải mái của chồng, cô biết trong lòng anh rất tự tin, liền nói với Giản Tư Tư: “Đừng nóng vội, hãy nhớ rằng, đối thủ của chúng ta rất mạnh. Càng ở trong tình huống khó khăn thì lại càng phải bình tĩnh, nếu không sẽ rơi vào bẫy của bọn họ".
Giản Tư Tư hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra.
Đi theo Hoắc Khải và Ninh Thần lâu như vậy, cô ấy cũng đã học được một chút bản lĩnh, ít nhất khi gặp khó khăn thì cũng sẽ không dễ dàng mất bình tĩnh như những người khác.
“Vậy chúng ta có truy tố những người này không?”, Giản Tư Tư hỏi: “Người của phòng pháp chế đang thu thập chứng cứ”.
“Không cần”, Hoắc Khải lắc đầu nói: “Từ hôm nay, ngoại trừ hàng giả chính hãng, những thứ khác có cùng công thức hoặc chỉ bắt chước kiểu dáng đều bỏ qua hết. Họ có thể bán bất cứ thứ gì họ muốn, nhưng hãy phát thông báo rằng chỉ có duy nhất hàng hóa bán trên cửa hàng Taobao của chúng ta là chính hãng".
"Nhưng lượt truy cập của chúng ta..."
Doanh thu của Taobao chiếm khoảng 70% lợi nhuận của công ty, điều này là do cách bố trí các đại lý bán lẻ truyền thống trước đây của Ninh Thần đã bắt đầu phát huy vai trò. Nếu không thì ban đầu doanh thu của Taobao chiếm gần như 100% lợi nhuận của công ty.
Vì vậy, lượng truy cập giảm 10% cũng tương đương với việc lợi nhuận công ty đã giảm 7%, nếu lượng truy cập giảm 20% thì lợi nhuận của công ty liền giảm 14%.
Tính theo lợi nhuận hiện tại của công ty Hi Vọng Mới, dù chỉ giảm 10% cũng tức là đã lỗ cả chục triệu.
"Không cần quan tâm đến điều đó. Lượng truy cập bây giờ giảm, sau này sẽ tự nhiên tăng trở lại thôi", Hoắc Khải nói.
Ninh Thần và Giản Tư Tư đều nhìn anh, những muốn hỏi làm thế nào anh có thể chắc chắn rằng lượng truy cập sẽ tăng trở lại?
Chưa bao giờ họ nghe nói về một công ty tự động tăng trưởng trở lại sau khi thị phần của nó bị cướp đi mất, khách hàng cũng đâu phải là kẻ ngu ngốc.
Hoắc Khải cười nói: "Nhìn biểu hiện của hai người có vẻ như vẫn chưa tin nhỉ? Chi bằng chúng ta đánh cược đi. Nếu tôi thắng, hai người sẽ thua 100 tệ. Nếu tôi thua, tôi sẽ đáp ứng cho hai người một yêu cầu".
“Thật không?”, Giản Tư Tư hỏi lại ngay lập tức.
Sau đó, cô ấy mới nhận ra rằng mình đã quá nhanh nhảu, liền liếc nhìn Ninh Thần, nhìn thấy Ninh Thần bật cười, hai má của Giản Tư Tư đột nhiên đỏ lên.
“Đương nhiên là thật, có bao giờ mọi người thấy tôi lừa gạt ai chưa?”, Hoắc Khải hỏi.
"Đúng là chưa thấy", Giản Tư Tư trả lời.
"Vậy thì hãy làm việc đi, phải nhớ rằng cứ làm việc như bình thường, đừng để áp lực tâm lý quá lớn đè nặng lên mình. Khó khăn rồi sẽ qua, sau cơn mưa trời lại sáng thôi", Hoắc Khải nói.
Giản Tư Tư ậm ừ rồi rời đi.
Khi cô ấy đi rồi, Ninh Thần đi cùng Hoắc Khải đến văn phòng rồi hỏi: "Anh có thể nói cho em biết anh muốn làm gì không?"
“Cũng không có gì đặc biệt, chỉ muốn nhờ sự hào phóng của đối thủ để bổ sung kinh tế cho chúng ta”, Hoắc Khải cười đáp.
Kể từ hôm đó, đã có vô số cửa hàng giả mạo trên Taobao, một số cửa hàng thậm chí còn táo bạo lấy tên tương tự như công ty Hi Vọng Mới.
Theo đúng phong cách làm việc của công ty Hi Vọng Mới từ trước đến nay, thì người của bộ phận pháp chế phải bắt đầu gửi thư luật sư đến từng người từ sớm mới đúng.
Thế nhưng lần này, bộ phận pháp chế của công ty Hi Vọng Mới lại chẳng làm gì cả.
Nhiều người ngoài cũng đã chú ý tới điểm này, kinh ngạc phát hiện không biết từ đâu lại mọc ra vô số các cửa hàng lớn nhỏ làm nhái sản phẩm của công ty Hi Vọng Mới, vậy mà công ty này lại không có bất kỳ phản ứng nào.
Chỉ trong một tuần, doanh thu của Hi Vọng Mới đã giảm 1/3, nhiều người trong công ty đã bắt đầu mất kiên nhẫn.
Mục Thế Kiệt thậm chí còn đích thân chạy tới trụ sở, vỗ bàn mắng những người trong bộ phận pháp chế. Khi biết chính Hoắc Khải yêu cầu bọn họ không truy tố, Mục Thế Kiệt mới vội vàng tìm Hoắc Khải, hỏi anh rốt cuộc là đang làm cái gì.
Những cửa hàng nhỏ lẻ mới mọc lên đó đang bán sản phẩm với mức giá cực rẻ, bóp chết những sản phẩm chính hãng. Cho dù chi phí kiện tụng từng người quá cao thì ít nhất cũng phải báo cáo chuyện này cho phía Taobao chứ.
Tuy nhiên, Mục Thế Kiệt đã hỏi Ninh Thần, và được biết trụ sở công ty không đưa ra bất kỳ phàn nàn nào về các cửa hàng làm hàng nhái này.
Nếu họ không báo cáo, Taobao sẽ không giải quyết.
Là người phụ trách chi nhánh Giáp Tử, Mục Thế Kiệt không thể chịu đựng được điều này lại xảy ra.
"Tổng quản lý Mục đang lo lắng, tôi có thể hiểu, nhưng xin hãy tin rằng mọi thứ chúng tôi đang làm bây giờ là vì tương lai tốt đẹp hơn của công ty. Sau cơn bão thì chúng ta sẽ nhìn thấy cầu vồng, hãy đợi thêm một thời gian", Hoắc Khải nói.
"Tôi có thể đợi, nhưng người khác thì không thể. Cậu không biết rằng những người trong công ty, đặc biệt là người trong bộ phận tiếp thị, ánh mắt họ bây giờ đều như muốn ăn tươi nuốt sống tất cả rồi", Mục Thế Kiệt nói.
Chi nhánh Giáp Tử lúc đầu có hiệu suất làm việc khá kém, nhưng Hoắc Khải đã dùng một số biện pháp nhỏ để chấn chỉnh nó, và bây giờ nó bị chi phối bởi bộ phận tiếp thị hoạt động hùng hục giống như một bầy sói. Chỉ cần họ có thể kiếm tiền, dù họ có phải làm việc chăm chỉ 24/24 giờ cũng không có ai phàn nàn.
Những người hay than phiền không thể chịu đựng được lâu, nên những người có thể ở lại đều là tinh hoa của công ty. Ngay cả những người mới gia nhập công ty cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi bầu không khí này, theo thời gian, toàn bộ công ty đều làm việc một cách hết sức khí thế.
Đang hừng hực lửa cống hiến, tự dưng lại có đám tiểu nhân đến cản đường, hỏi ai có thể nhẫn nhịn được chứ.
Mục Thế Kiệt đến đây để tìm Hoắc Khải, thứ nhất là vì ông ta cảm thấy tình hình nghiêm trọng, thứ hai là vì ông ta bị đám nhân viên đó áp bức.
Nếu mà ông ta không đến đây, sợ rằng đám nhân viên đó sẽ lật tung bàn làm việc của ông ta lên luôn cũng không biết chừng.
"Thoải mái đi, tôi có thể đảm bảo với ông rằng mức lương bình quân của công ty năm nay chắc chắn không thấp hơn năm ngoái, hơn nữa chắc chắn còn vượt xa. Trường hợp tệ nhất thì bản thân tôi sẽ dùng tiền của mình để bù cho mọi người. Nếu không tin lời này, vậy thì tôi cũng có thể ngay lập tức thảo cho ông một văn bản cam kết để ông mang về”, Hoắc Khải nói.
Nếu đổi lại là một ông chủ khác, rất có thể Mục Thế Kiệt đã bắt anh thảo cho ông ta một văn bản cam kết như vậy để ông ta quay về làm việc. Nhưng Hoắc Khải đã nói chắc như đinh thế kia, ông ta làm sao còn dám bắt anh làm chuyện đó.
Bây giờ mọi người trong công ty đều tin tưởng vào Hoắc Khải, công ty lại đang lâm vào khủng hoảng, nếu mọi người biết được Mục Thế Kiệt bắt ép ông chủ lập ra một văn bản như vậy thì ông ta chắc sẽ bị trùm bao bố đánh cho một trận tơi bời.
Đã là lúc nào rồi mà còn nghĩ đến lợi ích cá nhân, chẳng lẽ ông chủ là người dễ để cho ông ta bắt nạt hay sao!
Vì vậy, Mục Thế Kiệt chỉ có thể bất lực nói: "Nếu cậu đã nói như vậy thì tôi còn có thể nói cái gì được nữa. Nhưng tôi muốn biết tình hình này sẽ kéo dài trong khoảng bao lâu?"