Nhưng anh ta nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc của mình, gân cổ lên nói: “Chuyện tôi mất tích là có nguyên nhân. Tôi thừa nhận điều này, nhưng điều đó không có những chuyện anh làm là đúng! Đừng quên, anh là người đã có vợ!”
“Đúng vậy, cho nên tôi luôn cho rằng, mình có lỗi với Cố Phi Dương”, Hoắc Khải nói: “Không phải vì tôi đã có vợ, là vì ngày thường, tôi không quan tâm đến cô ấy đủ nhiều. Điều quan trọng nhất là tôi đã không công khai chuyện của tôi và cô ấy. Cô ấy chỉ có thể giấu mình, thầm lặng, sợ bị người khác biết, cho dù tình cảm của chúng tôi là quang minh chính đại và đã trải qua đủ thách thức. Mà bây giờ, tôi mở cuộc họp báo này không phải là để oán trách ai mà để nói cho mọi người biết. Tôi yêu Cố Phi Dương. Cho dù thế giới này nhìn nhận như thế nào, cô ấy cũng là người phụ nữ của tôi. Có lẽ theo quy định của pháp luật, chúng tôi không thể nào trở thành vợ chồng chính thức, nhưng tôi sẽ sống với cô ấy đến đầu bạc răng long, không rời không bỏ! Đồng thời, tôi muốn xin lỗi vợ của tôi. Tuy cô ấy đã biết từ lâu, cũng tiếp nhận Cố Phi Dương, nhưng tôi biết đó không phải là suy nghĩ thật sự của cô ấy. Chỉ vì cô ấy yêu tôi, mới chấp nhận tất cả. Cho nên tôi tuyên bố, sẽ ký bản thỏa thuận hôn nhân, đem 90% cổ phần của Hi Vọng Mới giao cho vợ của tôi, Ninh Thần!”
Mọi người đều ồ lên. Quy mô của Hi Vọng Mới hiện nay rất lớn. 90% cổ phần có giá trị mấy chục ngàn tỷ, thậm chí trong tương lai gần sẽ có giá trị tới hàng trăm ngàn tỷ!
Khối tài sản lớn như vậy mà Hoắc Khải giao toàn bộ cho Ninh Thần?
Đến cả Ninh Thần cũng không ngờ, Hoắc Khải sẽ nói như vậy.
Nhưng cô biết, hành động này là cách Hoắc Khải hóa giải nỗi lo trong lòng cô. Từ trước đến nay, Ninh Thần vẫn lo việc phân chia tài sản. Nếu sau này Hoắc Khải thật sự vì Cố Phi Dương mà gây gổ với cô, Đường Đường làm thế nào? Những tài sản này vốn dĩ tất cả đều thuộc về Đường Đường, không ai có tư cách tranh giành với cô bé!
Nhưng câu nói như vậy, Ninh Thần không nói ra được.
Cô không nói không có nghĩa là Hoắc Khải không biết.
Vấn đề tài sản, luôn là điều khiến người trong các dòng họ lớn đau đầu.
Đến giờ Hi Vọng Mới, đã có nền tảng của gia đình siêu giàu có, trong tương lai sẽ xảy ra những chuyện như vậy là bình thường.
Cho nên Hoắc Khải nhân cơ hội này xóa bỏ sự lo lắng trong lòng Ninh Thần, khiến cô hiểu được, những thứ thuộc về cô và Đường Đường sẽ không bao giờ thay đổi.
Mà sau đó, Hoắc Khải kéo Nhạc Văn Văn đang đứng sửng sốt, cầm lấy tay cô bé, nói: “Nhạc Văn Văn không phải con gái ruột của tôi, nhưng địa vị, thân phận của cô bé không khác gì với Đường Đường. Cho nên, từ hôm nay trở đi, tôi chính là bố đẻ của cô bé. Cho dù các vị thừa nhận hay không thì cô bé vẫn là con gái của tôi. Không ai có thể bắt nạt cô bé, cũng không ai được bắt nạt cô bé. Ai đối xử không tốt với cô bé thì chính là kẻ thù của tôi!”
Giọng nói của Hoắc Khải không phải lớn, nhưng lời nói của anh này lại khiến Nhạc Văn Văn bối rối.
Cố Phi Dương luôn dặn dò cô bé, cho dù là lúc nào thì cũng không được nói ra chuyện của bố Lý.
Nhưng bây giờ, bố Lý lại thông báo trước mặt nhiều người như thế, xác nhận là bố của cô bé.
Tầm mắt của Nhạc Văn Văn, bất giác liếc qua Nhạc Khánh Ninh. Sắc mặt của người bố đẻ này giờ đây tái xanh, tức tối không thôi.
Ánh mắt cô bé lướt qua, sau đó dán chặt lên người Hoắc Khải.
Hoắc Khải quỳ xuống nhìn cô bé, dịu dàng hỏi: “Văn Văn, con có đồng ý để bố mãi mãi là bố của con không?”
Nhạc Văn Văn hơi run rẩy, cô bé có chút căng thẳng. Ánh mắt của phóng viên, sự “bao vây” của ống kính khiến cô bé không thoải mái.
Nhưng bàn tay của Hoắc Khải ấm áp như thế khiến cô bé yên ổn trở lại.
“Con…”, Nhạc Văn Văn bất giác nhìn mẹ mình.
Nước mắt tràn ngập trong đôi mắt Cố Phi Dương, đã rơi xuống. Cô ta đầy mong đợi nhìn con gái, khẽ gật đầu.
Được sự cho phép của mẹ, Nhạc Văn Văn mới quay lại nhìn Hoắc Khải, sau đó gật đầu nói: “Con đồng ý…”
Hoắc Khải mỉm cười, đứng dậy, xoa đầu cô bé, vẻ yêu thương tràn đầy trên khuôn mặt.
Lúc này, Cố Phi Dương bỗng nhiên đi tới, nói vào micro: “Tất cả chuyện này đều do tôi chủ động! Không sai, tôi yêu Lý Phong. Tôi đã yêu sâu sắc người đàn ông này. Anh ấy quá tài giỏi, tài giỏi đến mức tôi không có cách nào chống cự mà sa vào. Tôi cũng biết, sự xuất hiện của tôi đang mang đến những phiền phức cho gia đình này. Cho nên, tôi muốn nói cho tất cả mọi người, cho dù luật pháp cho phép thì tôi cũng tuyệt đối không kết hôn với anh ấy! Anh ấy chỉ có một người vợ duy nhất đó chính là cô Ninh! Còn tôi, sẽ ký thỏa thuận, cho dù bất cứ khi nào, trong hoàn cảnh nào, đều tự nguyện buông bỏ tất cả những tài sản thuộc về gia đình này!”
Lời nói của Cố Phi Dương rõ ràng là để trả lời thỏa thuận vừa rồi Hoắc Khải đã nói. Cô ta không hi vọng Hoắc Khải vì mình mà phải từ bỏ quá nhiều. Điều đó khiến cô ta cảm thấy hổ thẹn.
Đúng lúc này, Ninh Thần cũng đi tới. Cô khẽ thở dài, nói: “Thật ra, lúc đầu tôi quả thật cũng không tình nguyện, nhưng thời gian trôi qua, tôi mới hiểu, tại sao Lý Phong lại yêu cô Cố. Cô Cố thật sự là người phụ nữ lương thiện. Thậm chí lúc đầu vì để bản thân không được dao động mà cô Cố đã lựa chọn rời xa quê hương, đem con đi lập nghiệp khiến tôi vô cùng khâm phục. Nếu là tôi, chắc cũng không làm được điều này. Tình cảm của cô Cố và Lý Phong cũng có vài yếu tố ngẫu nhiên. Tôi sẵn sàng tiếp nhận họ, còn chuyện ký thỏa thuận kết hôn thì tạm thời không cần nhắc đến, vì cô Cố đã dùng hành động để nói cho tôi biết, bản thỏa thuận này không có ý nghĩa gì cả”.
Ba người lần lượt nói khiến phóng viên của các hãng truyền thông đều im lặng.
Họ có một cảm giác rất kỳ quái, đây thật sự là cuộc họp báo để công bố người thứ ba sao? Tại sao mà xem ra lại giống như phát cơm chó cho họ vậy?
“Diễn kịch! Tất cả chỉ là diễn! Các người đừng lừa người, ai biết trong lòng các người nghĩ gì? Nói thì có vẻ cay đắng khổ sở nhưng thật ra là để che giấu chuyện dơ bẩn của mình!”
Nhạc Khánh Ninh chợt gào lên, khiến tất cả mọi người đều hoàn hồn.
Họ nhìn người đàn ông cuồng loạn này, bỗng nhiên cảm thấy anh ta quá đáng thương.
Nói Hoắc Khải là người thứ ba chen chân vào, kết quả là sân khấu tràn ngập niềm vui và sự hòa thuận trong gia đình.
Nhưng lời nói của Nhạc Khánh Ninh không phải không có lý, những lời của Hoắc Khải có mấy phần là thật, mấy phần là giả?
Điều quan trọng là, loại chuyện này sẽ được mọi người công nhận sao?
Một phóng viên nhìn Hoắc Khải, nói: “Anh là đại diện pháp luật của Hi Vọng Mới cũng là nhân vật của công chúng có ảnh hưởng cực lớn. Anh có từng nghĩ nếu công khai chuyện này có thể sẽ tác động tiêu cực cho xã hội không? Thậm chí có thể nói, chuyện này sẽ dẫn đến suy nghĩ tiêu cực của rất nhiều người là, người có tiền thì muốn làm gì tùy thích”.
Hoắc Khải nhìn phóng viên đó, nói: “Ý của anh là, bởi vì tôi có tiền cho nên tự cho mình đặc quyền, thách thức các khái niệm của thế tục?”
“Đúng vậy, tôi cho rằng…”
“Tôi không cần anh cho rằng”, Hoắc Khải lắc đầu, cắt ngang lời nói của đối phương nói: “Từ khi cùng với vợ của tôi thành lập Hi Vọng Mới, tôi chưa từng quan tâm người khác nhìn nhận như thế nào. Đã có rất nhiều người chế giễu chúng tôi, bao gồm cả những nhân vật kỳ cựu trong công ty, chúng tôi đưa ra nhiều quyết định đều không được họ công nhận. Nhưng giờ đây Hi Vọng Mới đã phát triển đến mức này. Thế giới này, chưa bao giờ dựa vào sự công nhận của người khác mà đạt được thành công. Đây là chuyện gia đình tôi, cho nên thông báo với công chúng là vì tôi là người đại diện pháp luật, có trách nghiệm cho công chúng được biết sự thật. Nhưng điều đó không có nghĩa là mọi người có thể tham dự vào chuyện cá nhân của tôi. Đây không phải là đặc quyền mà là quyền lợi cơ bản nhất của con người”.
Phóng viên đó im lặng, anh ta không có cách nào phản bác lời nói của Hoắc Khải.
Chuyện này nhìn có vẻ là đặc quyền, nhưng người ta cũng dựa trên tình yêu, chứ không phải vì có tiền nên làm loạn.
Bao nuôi tình nhân, với tình yêu là một chuyện sao?
Rõ ràng không phải, nếu đã không phải cùng một chuyện vậy thì có thể dùng hành vi đặc quyền để bình luận chuyện này sao?
Mà Hoắc Khải đã khẳng định. Đây là chuyện cá nhân, không cần người khác nhúng tay vào, cũng không ai có thể nhúng tay vào. Chỉ cần người nhà đều đồng ý thì người khác có quyền gì mà nói.
Giỏi lắm thì mắng trên mạng vài câu, nhưng cũng không mắng được cả đời.
Chu Du đánh Hoàng Cái, một người sẵn sàng chiến đấu, một người sẵn sàng chịu đựng, thái độ của Cố Phi Dương và Ninh Thần đã giết chết những lý do chửi mắng của họ.
Điều quan trọng là cho dù có ai đó chửi mắng thì cũng vô ích.