Nghe thấy giọng điệu của Hoắc Khải, hơi thở của bà cụ trở nên gấp gáp hơn.
Đây không phải lần đầu bà ta nghe thấy câu nói này nhưng chưa có người nào nói chuyện mà lại gây áp lực mạnh như Hoắc Khải.
Khiến bà ta cảm thấy những lời này giống như sức nặng của cả ngọn núi đè xuống, cơ thể nặng trĩu, muốn hít một hơi cũng khó khăn.
Nhất là khi Hoắc Khải nói rằng, chỉ vài năm nữa gia sản nhà anh sẽ vượt qua nhà họ Lý, bà ta cảm giác mắt mũi mình tối sầm lại.
Bắt đầu từ khi nào, nhà họ Lý bỗng trở nên tệ hại đến mức một đứa con hoang cũng có thể coi thường được vậy?
Bà cụ sây sẩm mặt mày, nhìn chằm chằm Hoắc Khải, sắc mặt khó chịu.
Bà ta biết, có thể mọi con đường mà nhà họ Lý đi đều sai cả rồi, vậy nhưng dù đã biết không có kết cục tốt đẹp gì thì cũng không rõ phải làm như thế nào mới xoay chuyển được tình hình.
Không phải trong nhà không có người tài giỏi biết con đường đi đúng đắn nhưng ai dám dùng đến người tài chứ?
Muốn dùng đến người tài như vậy tức là buộc phải nghe theo con đường mà người này vạch ra để đi, có nghĩa là sẽ tiến hành thay đổi toàn bộ cơ nghiệp của gia tộc.
Còn chuyện thay đổi tức là từ bỏ quyền lực, càng sâu xa hơn là chỗ đứng trong nhà sẽ không còn vững nữa.
Kể từ khi ông cụ qua đời, bà cụ luôn là người nắm mọi quyền hành trong gia tộc, đến ngày nay cũng đã gần hai mươi năm rồi.
Khoảng thời gian hai mươi năm có thể khiến lòng tham, sự khao khát nắm quyền càng mãnh liệt hơn chứ không có giảm bớt.
Vậy nên bà cụ không muốn từ bỏ, lúc nào cũng đề cao cảnh giác, sợ bị người khác cướp mất quyền lực trong tay.
Những người đề ra phương án muốn vực dậy nhà họ Lý đều bị bà ta coi là mấy kẻ lăm le cướp quyền rồi tống cổ bọn họ đến công ty vùng biên giới để sống qua ngày.
Lâu dần, người nhà họ Lý ngầm hiểu rằng, trừ khi bà cụ chịu mở miệng nói, bằng không người nào dám đề ra phương án thay đổi tức là tự đâm đầu vào chỗ chết.
Từ đó tới nay, không một ai dám nhắc tới chuyện này nữa.
Có những lúc bình tâm lại, khi cảm nhận được tốc độ suy tàn của nhà họ Lý, bà cụ cũng từng nghĩ xem, có nên thay đổi suy nghĩ của mình hay không.
Vậy nhưng đến giờ, bà ta vẫn chẳng thay đổi chút nào.
Trong mấy năm gần đây, Hoắc Khải là người duy nhất dám nói chuyện thẳng thừng với bà cụ.
Khi anh nói những lời này, đến cả Tào Hạc Minh cũng giật mình.
Cả nhà họ Lý ai ai cũng sợ bà nội, ấy thế mà có người dám thẳng mặt nói những lời ấy với bà ta, không biết người này đần hay to gan nữa.
Cũng có thế, anh vừa đần lại vừa to gan.
“Nói cho cùng, không thể phủ nhận mối quan hệ máu mủ vì trong cơ thể này đang chảy dòng máu của nhà họ Lý, vậy nên tôi không nói rằng mình không giúp mọi người, nhưng tiền đề là hai bên phải tôn trọng lẫn nhau, hợp tác bình đẳng chứ không phải ai lợi dụng ai. Nếu như mấy người còn muốn dùng thái độ ngang ngược để bắt ép tôi, vậy xin lỗi, mấy người có thể lập tức đuổi tôi ra khỏi nhà họ Lý, tôi cũng không cần một cắc bạc nào ở đây cả. Thậm chí, nếu mấy người muốn lấy những giấy tờ lúc trước ra để đòi tôi trả tiền, tôi cũng không ngại trả thêm chút lãi!”, Hoắc Khải nói.
Lần này, cả Tào Hạc Minh cũng không dám lên tiếng.
Tất cả mọi người đều nhìn ra được, đứa con hoang này không thèm để tâm đến nhà họ Lý.
Thực sự mọi người đều bất ngờ khi chuyện đi đến bước này. Cho dù là bà cụ hay Tào Hạc Minh cũng không ngờ tới, có ngày nhà họ Lý lại bị người khác chê bai.
Cảnh tượng như này khiến bọn họ cảm thấy như mình đang nằm mơ.
Hoắc Khải đợi vài phút nhưng không nhận được phản hồi nào từ bà cụ. Anh biết bà cụ trước mắt mình đang suy nghĩ nhưng thời gian suy xét này quả thực rất lâu.
Hoắc Khải không có đủ kiên nhẫn để chờ đợi. Theo anh, cứ đứng ở đây chờ đợi còn không ý nghĩa bằng việc quay về nhà nói chuyện với Ninh Thần.
Ít nhất thì đó cũng là vợ của mình, là người đi cùng mình cả một đời.
Còn nhà họ Lý chỉ là lướt qua đời nhau mà thôi.
Cũng vì trách nhiệm với thân xác của Lý Phong và không muốn để lộ quá nhiều thông tin nên Hoắc Khải mới đến đây, bằng không theo tính cách của anh, còn lâu anh mới lãng phí thời gian tới đây.
Thái độ khinh thường của Hoắc Khải khiến bà cụ bối rối, không biết nên làm gì.
Trước khi tìm Hoắc Khải về, bà cụ chưa từng nghĩ rằng sẽ xảy ra chuyện như này. Bà ta luôn cho rằng chuyện này là phần thưởng cho đối phương, cho rằng bất kỳ ai có được món hời này đều sẽ đội ơn đội đức nhà họ Lý, sẽ nghe theo sắp xếp của bà ta vô điều kiện.
Nhưng bây giờ, sự thật trước mắt nói với bà ta rằng, đời không như mơ.
“Nếu không còn chuyện gì, tôi xin phép đi trước. Trước khi mặt trời lên vào sáng mai, mấy người vẫn còn cơ hội, nếu đến mai vẫn không nghĩ thông được, coi như bỏ chuyện này đi!”, Hoắc Khải nói rồi quay người rời đi.
Tào Hạc Minh vô thức ngăn anh lại, Hoắc Khải quay đầu nhìn lão ta một cái.
Ánh mắt anh tràn ngập sự cảnh cáo, khí thế ngút trời, khiến cơ thể Tào Hạc Minh hơi run rẩy, lão ta vội rụt tay lại theo bản năng.
Mấy người vệ sĩ thấy hành động của lão ta như vậy nên cũng không nhúng tay vào.
Bọn họ không phải kẻ ngốc, biết rõ tình hình hiện giờ không thích hợp ra mặt, nếu không, có thể khi mặt trời ló rạng vào ngày mai, cả đám phải cuốn gói cút khỏi đây.
Tào Hạc Minh không dám ra tay, lão ta chỉ nhìn bà cụ, nhắc nhở: “Bà nội, nó...”
Bà cụ vẫn không nói gì, ngồi yên một chỗ, nhìn Hoắc Khải sải bước đi ra khỏi căn phòng.
Một lúc lâu sau bà ta mới lên tiếng: “Tìm người tới sửa cánh cửa đi”.
“Bà nội, tên nhóc này kiêu căng quá rồi, sao nó dám ăn nói với bà như thế chứ? Tôi thấy, chúng ta nên...”
Tào Hạc Minh còn chưa dứt lời, bà cụ đã trừng mắt với lão ta, đanh giọng nói: “Tôi nói, tìm người tới sửa cửa!”
Ánh mắt của bà ta không khí thế như Hoắc Khải nhưng địa vị trong gia tộc đủ cao để khiến Tào Hạc Minh cảm thấy run sợ.
Tào Hạc Minh không dám nói nhiều, lão ta chỉ gật đầu đáp: “Dạ, tôi biết rồi, tôi lập tức đi tìm người sửa ngay!”
Bà cụ là một người có chấp niệm với những đồ vật đã cũ. Cửa phòng của bà ta là loại cửa gỗ kiểu truyền thống, mặc dù kết cấu đơn giản, ai cũng nhìn ra, nhưng muốn sửa cho tử tế thì đúng là không dễ.
Cú đá của Hoắc Khải đã khiến khung cửa rời cả ra, buộc phải có người có chuyên môn tới cố định lại hoặc phải làm một chiếc khung gỗ khác mới được.
Lúc rời khỏi phòng, Tào Hạc Minh sây sẩm mặt mày, cục tức trong lòng khiến lão ta muốn hộc máu.
Vốn lão ta định tìm bà cụ để mách lẻo, mong bà cụ dạy cho Hoắc Khải một bài học, ai ngờ chẳng dạy dỗ gì được đối phương mà ngược lại còn khiến tên nhóc ấy có cơ hội ra vẻ ta đây.
Anh còn dám đạp cả cửa phòng của bà cụ, chuyện này mà truyền ra ngoài thì sau này nhà họ Lý còn ai dám động đến anh nữa?
Trong căn phòng, bà cụ vẫn ngồi im không nhúc nhích.
Người giúp việc đứng bên cạnh hầu hạ bà ta uống trà, cắn hạt dưa cẩn thận hỏi bà cụ: “Thưa bà, trà đã nguội rồi, có cần con giúp bà đun lại không?”
Bà cụ không lên tiếng, chỉ vẫy tay bừa, ra hiệu bảo người giúp việc làm đi.
Cô giúp việc xách ấm nước rời khỏi, còn bà cụ vẫn ngồi đó, thẫn thờ nhìn chằm chằm cánh cửa
Bao nhiêu năm rồi, bà ta đã quen được người ta a dua nịnh hót chứ không phải kiểu bị người khác lớn tiếng tra hỏi như hôm nay.
Hành động của Hoắc Khải khiến bà ta nhớ lại hồi mới được gả vào nhà họ Lý.
Khi ấy, nhà họ Lý cũng rơi vào tình cảnh sóng gió như hiện giờ, các chi các nhánh đấu đá lẫn nhau còn kịch liệt hơn bây giờ nhiều.
Vậy nhưng có nguy hiểm cỡ nào bà ta cũng vượt qua được. Bây giờ có tuổi rồi, bà cụ không thích tranh giành đấu đá nữa thì lại bị một tên nhóc con vắt mũi chưa sạch đè đầu cưỡi cổ.
Chắc chắn không thể không giận được.
Nhưng hiện giờ cái bà cụ đang nghĩ tới là không biết bản thân còn có thể dùng cái thái độ lúc trước để đối đãi với đứa con hoang kia không?
Người ta đã nói rất rõ ràng, bà ta còn làm mình làm mẩy nữa, người ta lập tức đi ngay.
Đến lúc ấy không có người thừa kế quyền lực trong nhà, khi đám người thuộc các chi khác tới giành quyền thì có lý do gì để ngăn cản chứ?
Quan trọng hơn cả, bà cụ giận mình không thể thẳng tay giáng cho tên nhóc kia vài cái bạt tai..
Là vì bản thân mình đã già rồi sao?
Mất đi sự ghê gớm năm xưa.
Bà cụ của năm xưa hoàn toàn chẳng nể nang ai, dám khua chân múa tay, lớn tiếng với cô dì chú bác các chi khác. Ai trong nhà cũng biết bà ta là người nóng tính, không dễ động vào.
Cũng vì thế, bây giờ người nhà họ Lý mới sợ bà ta!
Vậy nhưng hiện giờ bà ta lại chẳng trách phạt gì hành động vô lễ của một người trẻ.
Trong lòng bà cụ không khỏi chán nản. Lớn tuổi rồi, chút chuyện vặt cũng không làm cho ra hồn, còn ôm khư khư quyền lực trong nhà làm cái gì.
Càng nghĩ, bà ta càng cảm thấy nhàm chán.
Những chuyện liên quan đến phát triển ngành công nghiệp mà Hoắc Khải nói cũng khiến bà cụ nảy ra ý nghĩ mới.
Nếu không cần nắm quyền lực của nhà họ Lý trong tay nữa, có phải bà ta nên thử thay đổi đường đi cho nhà họ Lý không?
Bà ta không muốn thay đổi nhưng lại càng không muốn làm kẻ tội đồ chôn vùi cơ nghiệp của ông cha đời trước gây dựng.