Dù sao thì loại thuốc Đông y được trồng ở nơi này là loại cực kỳ hiếm thấy trong nước, đáng lẽ nên được bảo vệ gắt gao mới phải.
Nhưng trên thực tế, rất nhiều vị thuốc có dược tính đơn lẻ, đã vậy còn ít được chú ý, đa số sẽ không được dùng tới trong các tình huống thông thường.
Dược liệu không được dùng tới thì khác quái gì cỏ dại đâu.
Thế nên hằng năm, ngoại trừ bên đối tác của Vương Trường Tín tới thu mua thì chẳng có ai hỏi han ngó ngàng tới.
Mà bản hợp đồng ký kết cùng Hoắc Khải không gây tổn hại tới lợi ích của người hái thuốc, ngược lại còn thêm tiền, lãnh đạo phòng ban đương nhiên sẽ thấy vui lòng.
Cầm được hợp đồng có đóng dấu đàng hoàng, Hoắc Khải khéo léo từ chối lời mời ăn cùng nhau bữa cơm của lãnh đạo phòng ban, anh và cơ Hương Ngưng ngồi vào xe, chuẩn bị quay về.
Sau khi lên xe, Cơ Hương Ngưng nhìn văn kiện hợp đồng trong tay Hoắc Khải: “Sau này Vương Trường Tín muốn mua dược liệu sẽ phải tốn rất nhiều công sức đây. Hay là tôi chạy cùng anh thêm chuyến nữa, ký luôn hợp đồng với hai nguồn cung ứng còn lại, chặn hết con đường của ông ta luôn!”
Hoắc Khải lắc đầu và nói: “Chuyện ấy không có khả năng lắm. Vì địa vị kinh tế của huyện Thông rất thấp nên mới cảm thấy hứng thú với kiểu hợp tác như thế này. Ở hai điểm cung ứng khác, thuốc Đông y không phải nguồn kinh tế của họ. Một nơi có nền kinh tế phát triển sẽ chú trọng bảo vệ núi rừng, hạn chế khai thác phát triển, trừ phi là đất trống đồi trọc, nếu không muốn mua sẽ chẳng dễ dàng gì. Vả lại, cho dù không mua hai chỗ còn lại thì chúng ta cũng chiếm tới 80% rồi, Vương Trường Tín muốn tiếp tục hợp tác cùng công ty dược phẩm Derek, tuyệt đối không thể tránh khỏi chỗ này được”.
“Vậy anh định xử lý đống dược liệu kia thế nào? Bán cho đối thủ cạnh tranh của ông ta à?”, Cơ Hương Ngưng hỏi.
Hoắc Khải lại lần nữa lắc đầu, giúp đỡ đối thủ cạnh tranh của Vương Trường Tín là một việc làm tốn công tốn sức mà không được lợi lộc gì. Việc như thế, anh chẳng buồn làm.
Nếu khoản tiền kia bị Vương Trường Tín lừa mất từ chỗ anh, vậy thì phải do đích thân ông ta đem trả lại.
Cách báo thù tốt nhất không phải là từ chối, mà là hoan nghênh và tiếp nhận. Nhìn đối phương rõ ràng không thích thú gì nhưng vẫn phải mua, mới thật sự làm người ta buồn bực.
Cơ Hương Ngưng không nói gì thêm nữa, dù sao đây cũng là chuyện riêng của Hoắc Khải, bên A của hợp đồng là công ty Hi Vọng Mới chứ không phải nhà họ Cơ.
Kể ra thì chuyện này cũng khiến cô thoáng thấy thất vọng.
Bởi vì Hoắc Khải đã bắt đầu làm việc trên danh nghĩa công ty của mình, không cần việc gì cũng phải có nhà họ Cơ đứng ra giúp đỡ. Điều này chứng tỏ anh đã có đủ năng lực thoát khỏi nhà họ Cơ.
Mức độ ỷ lại vào Hoắc Khải của Cơ Hương Ngưng vượt qua bất kỳ người nào khác, thế nên khi biết Hoắc Khải gặp chuyện, cô mới bỏ hết công việc mình đang làm, thậm chí còn dẫn cả người của phòng pháp chế tới.
Nhưng cô không biết mình còn giữ được người đàn ông này trong bao lâu, cho dù anh từng nói sẽ giúp cô ngồi lên vị trí chủ tịch hội đồng quản trị nhà họ Cơ.
Có một khoảnh khắc, Cơ Hương Ngưng đã nghĩ, nếu mình mãi mãi không làm chủ tịch hội đồng quản trị nhà họ Cơ, phải chăng anh sẽ luôn ở bên cạnh mình?
Suy nghĩ này khiến cô thấy động lòng.
Thế nhưng ngay sau đó, cô đã tự véo bản thân một cái thật mạnh.
Anh là một người đàn ông đã có vợ, đã thế giữa hai người còn có bí mật không thể nói với ai khác. Giữ anh ở bên cạnh mình đáng lẽ là để giám sát từng cử động của anh, làm sao có thể coi anh như “vợ hiền dâu đảm” được chứ.
Nghĩ tới đây, Cơ Hương Ngưng không nói gì nữa. Cô ngả đầu vào cửa kính xe, ngắm nhìn ánh đèn xe nhanh chóng vụt qua bên ngoài.
“Mấy ngày nay vất vả cho cô rồi, cứ nghỉ ngơi trước đi, đến nơi tôi sẽ gọi cô”.
Hoắc Khải còn tưởng cô mệt mỏi quá nên cũng không nghĩ nhiều, đồng thời sợ cô sẽ bị cảm trong lúc ngủ vì điều hòa trong xe nên lấy chiếc chăn dự phòng ra đắp lên người Cơ Hương Ngưng.
Anh càng tỏ ra dịu dàng và chu đáo thì lòng dạ Cơ Hương Ngưng càng mông lung.
Anh không nên thế này…
Đến tận ba giờ sáng, chiếc xe mới đỗ lại bên vệ đường. Nhìn ngôi nhà đã gần ngay trước mắt, cho dù bên trong tối đèn, nhưng Hoắc Khải vẫn cảm nhận rõ hơi ấm đã lâu lắm không nhận được.
Chẳng trách người già thường bảo, con người như chiếc thuyền phiêu dạt, gia đình là bến đỗ dịu êm.
Cho dù bản thân đi đến những đâu, trải qua chuyện gì, gia đình mãi mãi là thứ bản thân luôn cần nhất.
“Cảm ơn cô nhé, về nghỉ ngơi đi!”, Hoắc Khải xuống xe rồi thò đầu vào nói với Cơ Hương Ngưng.
Cơ Hương Ngưng vẫy vẫy tay với anh rồi bảo tài xế lái đi.
Sau khi đưa mắt nhìn theo chiếc xe rời đi, Hoắc Khải quay người đi vào nhà.
Tới cửa anh mới chú ý thấy, trong nhà vẫn còn ánh sáng lờ mờ.
Lấy chìa khóa ra mở cửa, Hoắc Khải nhìn thấy Ninh Thần đang ngồi trước máy tính gõ phím lọc cọc.
Nghe thấy tiếng cửa mở, Ninh Thần lập tức quay đầu nhìn lại, phát hiện Hoắc Khải đã về, cô thoáng sững người.
Ngay sau đó, người phụ nữ này nhảy dựng lên khỏi ghế ngồi, nhanh chóng chạy tới trước mặt Hoắc Khải ôm lấy anh: “Sao về mà không báo với em! Có biết em lo lắng cho anh cỡ nào không!”
Trong lúc nói câu này, nước mắt của cô đã chảy xuống, giọng điệu cũng trở nên nghẹn ngào.
Hoắc Khải biết, chắc hẳn mấy ngày nay cô đã được một phen hết hồn.
Anh vỗ nhẹ lên lưng Ninh Thần, lên tiếng an ủi cô: “Không sao rồi, đừng khóc nữa, Đường Đường đã ngủ chưa?”
Ninh Thần buông anh ra, gạt nước mắt, gật đầu đáp: “Ngủ rồi, nhưng cứ đòi bố ầm ĩ. Làm sao mà anh ra ngoài được thế, Hương Ngưng bảo là phiền phức lắm mà?”
“Chuyện gì giải quyết được bằng tiền thì không thể tính là phiền phức được”, Hoắc Khải giải thích một câu nhẹ nhàng bâng quơ rồi nhìn về phía máy tính: “Sao em vẫn chưa ngủ?”
“Em không ngủ được nên dậy xem có khách hàng nào cần tư vấn không”, Ninh Thần đáp.
Hoắc Khải có thể tưởng tượng ra được, chắc chắn mấy ngày nay Ninh Thần liên tục mất ngủ, nhìn quầng thâm đen thui của cô là đoán ra ngay.
Trả lời câu hỏi của khách hàng chủ yếu là để bản thân chú ý tới vấn đề khác, nếu không ngày nào cũng nghĩ đến chuyện của Hoắc Khải sẽ chẳng làm nổi việc gì.
Nhìn Ninh Thần tiều tụy hơn lúc trước một cách rõ rệt, Hoắc Khải cảm thấy áy náy.
Đã hứa phải để mẹ con cô ấy được sống thoải mái, thế mà lại khiến họ phải lo lắng.
“Xin lỗi, anh…”
“Đừng nói những câu ấy, chỉ cần anh về nhà an toàn là được, em không sao đâu!”, Ninh Thần quệt khóe mắt, có lẽ nhìn ra được áy náy trong lòng Hoắc Khải, cô cố gắng nặn ra một nụ cười: “Ngày mai Đường Đường nhìn thấy anh về chắc sẽ vui đến nhảy lên mất”.
Vẻ dịu dàng của cô khiến người ta rung động như thế đấy. Đây mới là sự quan tâm thuần túy nhất, chân thực nhất, không xen lẫn bất kỳ lợi ích nào.
Trong mắt Hoắc Khải, thứ gọi là “tình yêu”, chỉ khi đứng trong tầng lớp xã hội này mới nhìn thấy được. ngôn tình hoàn
Càng có tiền, càng có địa vị, càng khó nhìn thấy tình yêu thực sự.
Anh rất trân trọng hiện tại, có lẽ vì từng trải qua một chuyện cực kỳ nguy hiểm nên càng hiểu được ý nghĩa của sinh mệnh.
Khúc mắc trong lòng anh cũng nới lỏng ra đôi chút, nhìn gương mặt dù tiều tụy vẫn cố gắng cười để anh thấy yên lòng, Hoắc Khải thoáng rung động, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô.
Đây là hành động chủ động và thân mật nhất mà Hoắc Khải từng làm sau khi sống lại.
Cảm nhận sự dịu dàng của người đàn ông kia trên trán mình, Ninh Thần thấy ấm áp trong lòng, không kìm được mà ôm lấy anh.
Hoắc Khải không từ chối cái ôm của cô, hai tay anh ôm lấy cô rồi khẽ nói: “Cho anh một cơ hội theo đuổi em, được không?”
Ninh Thần nghe xong mà muốn cười, còn tưởng anh đang cố tình trêu mình nên đáp: “Người ta bảo chúng mình là đôi vợ chồng già rồi, còn theo đuổi cái gì nữa…”
“Không, trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ. Anh hi vọng em có thể quên đi con người trước kia của anh, bắt đầu từ bây giờ, chúng ta làm quen với nhau lại từ đầu. Anh hi vọng trong những ngày tháng tới, con người mà em nhìn thấy là con người của anh ở hiện tại”, Hoắc Khải nói.
Anh muốn hóa giải khúc mắc trong lòng mình, cũng muốn thay thế hoàn toàn ấn tượng mà Lý Phong để lại trong lòng Ninh Thần.
Bởi vì anh biết, mình đã rung động với người phụ nữ này đến hết thuốc chữa rồi, thậm chí chỉ cần nghĩ đến việc Lý Phong quen với cô ấy sớm hơn mình, anh đã thấy khó chịu.
Ninh Thần cuối cùng cũng nghe hiểu những gì Hoắc Khải nói, tuy rằng không hiểu rõ cốt lõi của vấn đề, nhưng về cơ bản thì đã hiểu.
Nhìn ánh mắt nghiêm túc của Hoắc Khải, một nụ cười chân thành xuất hiện trên gương mặt Ninh Thần, cô gật đầu chắc nịch: “Được! Vậy thì để chúng ta làm quen lại từ đầu. Xin chào, anh Lý, em là Ninh Thần!”
Cúi đầu nhìn bàn tay Ninh Thần đã xòe ra, Hoắc Khải hít vào thật sâu rồi chậm rãi nắm lấy tay cô.
“Xin chào, cô Ninh, rất vui được quen với em!”