Cơ Hương Ngưng cũng không nói nhiều về chủ đề này. Cô ấy không phải là người hay bàn tán chuyện của người khác sau lưng, nói: “Nếu anh có việc bận thì cứ làm đi, tôi sẽ bàn bạc với chú ba về chuyện công ty chỉ nhánh ở nước ngoài rồi tính tiếp. Nhưng nếu có thời gian thì anh có thể hẹn cái người nhà họ Hoắc mà anh quen kia đến gặp mặt một lần”.
“Chuyện này thì không thành vấn đề. Tôi sẽ gọi điện thoại hỏi xem khi nào cậu ta rảnh”, Hoắc Khải nói: ló hai người bàn bạc đơn giản ê tình hình phát triển của công ty trong thời gian gần đây rồi mới chào tạm biệt nhau.
Chờ Hoäc Khải ra khỏi phòng làm việc của mình, Cơ Hương Ngưng nhìn chằm chằm vào cánh cửa một lúc lâu.
Vẻ mặt của cô rất nghiêm trọng, ánh mắt lại lộ ra sự lo lăng.
Mặc dù chuyện cô ấy lo lăng nhất dường như không hề xảy ra, nhưng việc người đàn ông này ngày càng biếu hiện tốt hơn lại khiến cô cảm thấy kỳ quái.
Nếu như chuyện cô ấy lo lăng không xảy ra thì tại sao Hoăc Khải lại có thay đổi lớn đến vậy? Một người đã từng là con mọt sách không thể biểu hiện như thế được.
Một lúc lâu sau, Cơ Hương Ngưng mới thở dài rồi cố gắng đè ép sự lo lắng của mình xuống.
Bất kể đã từng xảy ra chuyện gì đi nữa, nếu bây giờ chưa có đầu mối gì rõ ràng thì không cần phải lo lắng vội. Khi mợi chuyện thật sự xảy ra thì lúc ấy đối phó sau vậy.
Sau khi ra khỏi phòng làm việc, Hoặc Khải nhận được cuộc gọi của Ninh Thần.
“Tổng giám đốc Mục tới, muốn bàn chuyện nhập cổ phần”, giọng nói của Ninh Thần như đang cố đè nén sự vui sướng.
“Anh thấy miệng em sắp đến mang tai rồi đó, đừng để lộ rõ như thế, người ta sẽ khó chịu đó”, Hoäc Khải cười nói.
“Biết anh giỏi rồi!”, Ninh Thần khẽ “hứ” một tiếng. Giọng nói nũng nịu này giống hệt như cô gái mới lớn.
Mà Hoäc Khải cũng đã dần dần quen với tính cách này của cô, nên nói tiếp: “Anh sẽ không tham gia vào việc này nữa, em cứ bàn với ông ta đi. Nhớ là chúng ta có đủ thực lực cho nên không được chạm đến giới hạn cuối của mình”.
“Anh yên tâm, em nhớ rồi” Từ lần đàm phán chuyện hợp tác về chuyển phát nhanh, cùng với sức nóng của hoạt động gần đây khiến Ninh Thần dần trở nên tự tin hơn. Bất kể phải đối mặt với ai, cô đều có đủ sự tự tin để đối phó.
Mục Thế Kiệt đến với một mục đích hết sức đơn giản. Vị tống giám đốc của công ty giảm cân này đã nhìn thấy được độ nối tiếng của hoạt động này, biết được lợi nhuận của cửa hàng Taobao mỗi tháng đã lên đến một con số khiến người ta phải kinh ngạc.
Hơn nữa, đây còn chưa phải đỉnh điểm.
Hơn nữa, đây còn chưa phải đỉnh điểm.
Nói cách khác, chỉ cần thế giới vẫn còn những người thừa cân thì sức nóng của hoạt động sẽ không ngừng tăng lên.
Nhất là khi ông ta nghe Ninh Thần nói đang chuẩn bị mở một cửa hàng trên Taobao bản quốc tế, và cũng khởi động hoạt động này trên đó.
Độ phổ biến của hoạt động này trong nước đã tăng lên với tốc độ rất kinh người, khiến doanh số mồi ngày đều không ngừng tăng cao. Nếu hoạt động này cũng bùng nổ ở nước ngoài như vậy thì sẽ kiếm được bao nhiêu chứ? Mục Thế Kiệt nhìn thấy tiềm lực của hoạt động này, cũng biết bản thân ông thể do dự thêm nữa.
á Bây giờ bàn chuyện nhập cổ phần thì có lẽ còn có chút lời lãi, nhưng nếu để sau một tháng, à không, hai tuần thôi, có lẽ ông ta sẽ chẳng được chút lợi nào.
Khi ấy người ta hoàn toàn có thể đạp đổ ông ta rồi tự mở một công ty, khi ấy ông ta cũng chẳng làm gì được.
Dù sao phương thức chế biến sản phẩm giảm cân đã gần như công khai hết rồi, chẳng còn bí mật gì nữa cả.
Vả lại, ngoài sản phẩm giảm cân ra, Ninh Thần còn đang bán cả thực phẩm giảm cân, doanh số cũng rất nhiều. Mặc dù giá rẻ nhưng ngày nào cũng phải ăn thực phẩm giảm cân Tích lũy theo tháng thì cũng sẽ là một con số rất đáng sợ.
Lần này mục đích của Mục Thế Kiệt chỉ có một, đó là phải lấy được một phần lợi ích của hoạt động này bằng mọi giá! Cũng không thể trách ông ta quá gấp gáp được. Hiện giờ Hoắc Khải và Ninh Thần đang năm 30% cổ phần của công ty và là cổ đông lớn của công ty.
Tất cả sản phẩm đều được bán với giá gốc.
Dù bán được hay không thì công ty cũng chẳng kiếm được bao nhiêu, cùng lắm thì cũng chỉ được cái danh tiếng.
Thế này thì ai mà không lo cơ chứ? Lúc Hoäc Khải mới đưa ra đề nghị năm toàn bộ cổ phần của công ty thì đám cổ đông kia còn đập bàn nói anh là kẻ si tâm vọng tưởng. Chỉ là một chủ của cửa hàng Taobao nho nhỏ thôi mà cũng đòi quản lý một công ty có doanh số hàng năm lên đến vài trăm triệu, khác nào tay không bắt giặc! Nhưng hiện giờ bọn họ đều đốc thúc Mục Thế Kiệt đến đàm phán.
Trừng mắt nhìn cửa hàng Taobao của người ta một tháng bán được mấy chục triệu, nhưng bản thân lại không lấy được chút lợi nhuận nào. Đám người này vừa ghen ty vừa gấp đến mức sôi sục hết cả lên.
Cho nên, Mục Thế Kiệt liền vội vàng ngồi máy bay tới và chạy thẳng đến phòng làm việc của công ty Hi Vọng Mới.
Lúc này, Ninh Thần bỏ điện thoại xuống, mỉm cười với Mục Thế Kiệt ngồi đối diện, nói: “Chồng tôi có việc gấp, tạm thời không thể qua đây được.
Nhưng đàm phán chuyện này với tôi thì cũng không khác gì”.
“Vây cũng được. Lần này tôi…” Ninh Thần giơ tay lên cắt ngang lời của Mục Thế Kiệt, mỉm cười nói: “Trước khi bàn chuyện, tôi muốn nói đến điều kiện cần của chúng tôi trước: 65% cổ phần, một phần trăm cũng không được thiếu. Nếu ông thấy được thì chúng ta nói tiếp, còn không thì tôi mời ông ăn một bữa cơm rồi hẹn lần khác nói chuyện”.
Mục Thế Kiệt ngẩn ra. Ông ta đột nhiên cảm thấy người phụ nữ xinh đẹp ngồi trước mình đã khác trước.
Lúc mới gặp, cô còn là một người bình thường, lúc nào nói chuyện cũng thấp tha thấp thỏm.
Sau này, khi đi đàm phán chuyện hợp tác với công ty chuyển phát nhanh, tuy cô đã tự tin hơn nhưng phần lớn vẫn nghe theo lời của ông ta, giống với một người trợ lý hơn.
Nhưng lần gặp mặt hôm nay, ông †a nhận ra cô ấy đã mạnh mẽ hơn nhiều, khí chất cũng cực kỳ giống một nhà tư bản lớn. ¿ã Từ lần đầu gặp mặt cho đến giờ mới chỉ được hai tháng, sao lại có thể thay đổi nhanh đến vậy chứ? Ông ta không thể hiểu được rằng hiện giờ Ninh Thần vô cùng tự tin. Quan trọng hơn là, vì sớm tối ở cùng Hoäc Khải cho nên cô đã bất tri bất giác thay đổi, nhiễm một phần phong cách của anh.
Hoặc Khải chính là người như vậy.
Khi anh có được con bài chiến thăng thì sẽ không cho ai cơ hội phản kháng nữa.
Một là đầu hàng, nếu không anh sẽ lật bài lên để cho người ta biết bản thân đã thua thê thảm đến mức nào.
Đừng xin tha, trò chơi này chỉ có người chiến thắng chứ không có người từ bi.
Vì vậy, hiện giờ Ninh Thần đã dần dần trở thành một người phụ nữ mạnh mế biết kinh doanh rồi, nhưng điều iến cô không giống những người khác chính là cô chỉ mạnh mẽ ở một vài phương diện nào đó thôi. Lúc nói chuyện thì cô vẫn rất mềm mại ôn hòa và luôn nở nụ cười trên môi.
Nhưng người như vậy mới là khó đối phó nhất. Bởi vì đằng sau nụ cười của cô là sự không cho phép từ chối.
Mục Thế Kiệt trầm mặc. Lúc tới đây, ông ta đã biết phải trả một cái giá rất lớn để lấy được lợi ích.
Lúc ông ta nhắc đến chuyện này lần đầu, Hoắc Khải đã yêu cầu 51% cổ phần, nhưng bây giờ Ninh Thần lại muốn đến 65%.
Chỉ cách nhau có 14% nhưng nếu nhìn tổng thể thì dù bọn họ có đồng ý, số lợi nhuận bọn họ nhận được sẽ chỉ còn 35%.
“Tổng giám đốc Mục đừng lo lắng mà hãy uống cốc trà đã”, Ninh Thần cười híp mắt, rồi lấy dụng cụ uống trà ra và đích thân pha cho ông ta một cốc trà nóng.
Lá trà thuộc loại Thiết Quan Âm cao cấp do Phương Xương Thịnh tặng từ lần trước, có giá sáu trăm ngàn năm lạng. Đến Ninh Quốc Năng còn không nỡ uống, cuối cùng day dứt mãi thì mới đưa cho Ninh Thần năm lạng, bảo cô dùng để tiếp khách.
Thiết Quan Âm thuộc loại có mùi hương nồng, khi rót nước nóng vào thì mùi thơm cũng tỏa ra ngào ngạt.
Mùi hương này lan tỏa khắp phòng, đứng đâu cũng ngửi thấy mùi.
Nhưng Mục Thế Kiệt thì chỉ thấy đắng trong lòng.
Nếu đồng ý từ một tháng trước thì công ty còn có 49% lợi nhuận. Bây giờ lại mất đi 14% nữa, có khác gì mỗi hai ngày là mất đi 1%.
Ông ta không muốn đồng ý chút nào, nhưng Ninh Thần đã tỏ rất rõ thái độ của mình rồi. Nếu hôm nay ông ta từ chối, lần sau ông ta đến thì sẽ là một cái giá trên trời.
Theo lời Hoắc Khải nói lúc trước thì lần sau chắc chắn sẽ là 80% cổ phần.
“Tôi muốn cân nhắc một chút… Vẫn phải thông báo với các cổ đông khác một tiếng, dù sao công ty này cũng không phải của mình tôi”, Mục Thế Kiệt nói.
Ninh Thần không lên tiếng, chỉ dùng tay ra hiệu tỏ ý “xin mời”.
Lúc này Mục Thế Kiệt mới cầm điện thoại đi ra khỏi phòng làm việc, không cần nghĩ cũng biết là liên lạc với cổ đông nào đó của công ty.
Mà Ninh Thần thì nâng một ly trà khác lên, từ từ nhấp một ngụm trà nóng, nụ cười trên mặt không hề giảm đi.
Khí chất của cô lúc này giống như một vị tướng quân đang cầm chắc phần thắng, lại mang theo sự xinh đẹp và ưu nhã.
Cách đó không xa, có một cô gái trẻ đang ngẩng đầu nhìn sang, trên mặt là sự ngưỡng mộ và sùng bái. Cô ấy khẽ đẩy người đàn ông phía đối diện mình rồi nói: “Anh nhìn chị Thần kìa, khí chất đó đúng là quá đỉnh. Này, khi nào thì em mới có thể trở thành người như chị ấy được nhỉ?”