Quản lý Trương trông vô cùng nhếch nhác, không dám nói nửa câu thừa thãi, chạy ra từ trong cửa hàng, không dám quay lại nhìn.
Tiêu Gia Bình tức đến nỗi thở hổn hển. Người kỹ thuật viên Hoàng kia là ai thì ông ta biết, đó là người chính ông ta dùng mức lương cao để dụ từ cửa hàng 4S khác qua đây.
Nếu khách hàng bị bịp không phải là Hoắc Khải thì có lẽ Tiêu Gia Bình sẽ tin lời của quản lý Trương là người ta chỉ doạ mà thôi.
Nhưng đây là người thừa kế của giáo sư Triệu Vĩnh An. Một nhân vật như thế lại đến đây để doạ ông ta sao?
Người khác có thể không nhìn ra vấn đề nhưng nếu Hoắc Khải đã nói có vấn đề thì ai dám không tin!
Tiêu Gia Bình tức đến phát điên. Cậu chọn ai thì không chọn lại cứ chọn gài bẫy người khách quý này. Sau này anh ta gặp tôi thì còn có ấn tượng tốt được sao?
Vốn dĩ còn đang lo làm sao để lôi kéo, tạo được mối quan hệ với người ta. Bây giờ thì tốt rồi, làm gì còn mặt mũi nào mà đi lôi với chả kéo nữa.
Còn có chuyện gì khiến ông ta bực mình hơn chuyện này cơ chứ.
Cũng vì bây giờ, thân phận ông ta đã khác trước, tính cách cũng tốt hơn nhiều, nếu không Tiêu Gia Bình chắc chắn sẽ không chỉ đánh anh ta một trận đơn giản như thế.
Làm hỏng chuyện lớn của ông, phải bị lăng trì.
Quay lại nhìn những nhân viên tư vấn đang đứng xung quanh, Tiêu Gia Bình chỉ vào mặt họ, quát mắng: “Sau này, đứa khốn nào còn dám làm chuyện như vậy thì ông đây cho đi ăn cơm tù! Lập tức đập nát chiếc xe kia rồi ném vào kho phế phẩm đi!”
Nhân viên tư vấn không dám nhiều lời, sếp lớn đã nói thì dù họ cảm thấy đáng tiếc như thế nào cũng chỉ có thể nhanh chóng đưa chiếc xe đến xưởng kiểm tra sửa chữa xe, cầm búa lên đập nát nó.
Những tiếng đập chan chát vang lên khiến cho không ít người đến xem xe đều cảm thấy kinh ngạc.
Chiếc xe mới như thế, tại sao lại đập nát đi?
Không ai dám giải thích. Thật sự, hầu hết những người trong cửa hàng đều biết nhưng không ai xem nó là vấn đề lớn.
Trước đây, họ cũng đã từng làm chuyện như thế nhưng người bình thường thì không hiểu nhiều về xe cộ nên chỉ cần để một thời gian rồi khách hàng phát hiện ra rồi kiến nghị là họ thay linh kiện thì ai sẽ thừa nhận chứ? Nếu hết hạn bảo hành thì càng tốt, xảy ra chuyện gì thì khách hàng tự bỏ tiền túi ra mà sửa.
Lúc này, Hoắc Khải và Giản Tư Tư cũng đã ngồi lên taxi để trở về.
Sau khi lên xe, Giản Tư Tư rất tò mò hỏi Hoắc Khải rốt cuộc đã phát hiện ra vấn đề gì.
Hoắc Khải cũng không giấu cô ấy, nói: “Động cơ chiếc xe đó bị thay rồi, bơm dầu cũng có vấn đề. Nếu họ không đồng ý trả tiền thì chúng ta có thể trực tiếp khởi tố. Nhưng ông chủ cửa hàng đó rất thông minh, biết dùng tiền để tẩy trắng”.
“Hả? Động cơ bị thay đổi sao?”, Giản Tư Tư nghe thấy thế thì tỏ ra kinh ngạc, sau đó tức giận nói: “Đám con buôn tham lam này cũng thật là quá đáng. Làm như vậy không phải là lừa gạt sao?”
“Tất nhiên là lừa gạt rồi, nếu không sao lại vừa cho trả hàng vừa đền tiền gấp ba”, Hoắc Khải cười nói: “Nhưng thế này cũng không tệ, cô có thể cầm khoản tiền này, mua một chiếc xe tốt, ví dụ như audi TT hoặc BMW Z4 giá cả đều khoảng hơn năm trăm ngàn là mua được rồi, còn tốt hơn C class”.
“Hơn năm trăm ngàn à, thế thì đắt quá…”, Giản Tư Tư nói. Tuy nói điều kiện gia đình cô ấy cũng có của ăn của để nhưng vừa tốt nghiệp nên cô ấy vẫn chưa đủ tâm lý để đi một chiếc xe đắt như thế.
Căn nhà mà Hoắc Khải mua ở khu Tây Bắc cũng mới một triệu tám, vậy thì chiếc xe này bằng nửa căn nhà rồi.
Hơn nữa,được trả lại tiền xe còn bình thường chứ bồi thường gấp ba lần tiền xe thì cô ấy cũng ngại cầm.
Trước đây, cô ấy tốn hai trăm bảy mươi ngàn để mua một chiếc C class, bồi thường gấp ba thì tính ra là tám trăm mười ngàn. Khoản tiền lớn như thế, nếu Giản Tư Tư có thể yên tâm đút vào túi mới là khó tin như thấy quỷ vậy.
“Tiền này tôi không thể cầm. Sếp là người phát hiện ra vấn đề đó, nếu không coi như tôi bị lừa chết mà cũng không biết sự thật thế nào”, Giản Tư Tư nói.
“Biết hay không biết chỉ là một chuyện nhưng nó vốn dĩ thuộc về cô”, Hoắc Khải nói: “Nếu giờ cô không cần thì cuối tháng, khi tổng giám đốc Ninh kết toán thì tôi cũng bảo cô ấy chuyển khoản tiền này vào tài khoản của cô. Còn tiêu thế nào là chuyện của cô, có thể mua xe, có thể mua nhà”.
“Không được…”
Giản Tư Tư vẫn muốn từ chối nhưng chuyện mà Hoắc Khải quyết định rồi thì cô sao có thể từ chối được.
Đừng nói là tám trăm mười ngàn, nếu mà tám triệu một trăm ngàn mà không phải là của mình thì Hoắc Khải cũng sẽ chắc chắn không tham lam.
Anh hiểu rất rõ, tiền đóng vai trò gì trong xã hội này. Nó có thể khiến kẻ thù trở nên hoà thuận với nhau cũng có thể khiến anh em trở mặt thành thù.
Thẳng thắn mà nói, Hoắc Khải không thích xã hội vật chất nhưng anh cũng hiểu được rằng nếu không có tiền thì thật sự không làm được việc gì.
Quy tắc của xã hội không phải là thứ mà ai thích thì có thể thay đổi. Truyện Thám Hiểm
Thấy Hoắc Khải cố chấp làm như vậy, cuối cùng Giản Tư Tư cũng yên lặng và cân nhắc chuyện sau khi lấy được tiền thì làm thế nào mới tốt.
Nếu theo lời Hoắc Khải nói là mua một chiếc xe sang năm sáu trăm ngàn cũng không được, Giản Tư Tư không phải là người ham hưởng thụ, có thể lái một chiếc xe hai ba trăm ngàn, đối với cô đã rất tốt rồi. Về điểm này thì cô và Ninh Thần thuộc cùng một loại người, nhưng vì càng trẻ tuổi thì quan niệm về tiêu dùng cũng cao hơn nên chịu bỏ ra nhiều tiền hơn.
Nếu không mua xe thì mua gì?
Mua nhà sao?
Nhưng khoản tiền quá lớn này là do sếp giúp cô ấy đòi lại, nếu tiêu một mình thì không ổn lắm.
Nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng Giản Tư Tư nảy ra một ý tưởng, nhưng cô ấy cũng không nói ngay với Hoắc Khải mà định trở về rồi tìm Ninh Thần thương lượng xem sao.
Dù sao, trước mắt, tổng giám đốc của công ty Hi Vọng Mới cũng là Ninh Thần, Hoắc Khải chỉ là đại diện pháp luật, rất ít khi tới công ty cũng không giữ chức vụ gì.
Sau khi hai người trờ lại công ty, biết Giản Tư Tư mua xe mới suýt nữa bị lừa lại trong cái rủi gặp cái may, lấy được tám triệu một trăm ngàn tiền bồi thường, Ninh Thần có chút kinh ngạc còn những nhân viên trẻ tuổi trong công ty thì rất ngưỡng mộ.
Tại sao mình lại không gặp chuyện tốt như thế chứ?
Sớm biết vậy thì đi mua xe cùng với sếp rồi!
Tám trăm ngàn đấy!
Bây giờ, lương của họ một tháng cũng không phải là quá ít, trung bình vào khoảng mười bốn, mười lăm ngàn nhưng muốn có tám trăm ngàn thì cũng phải làm vài năm, nhịn ăn nhịn uống mới tiết kiệm đủ.
“Ngưỡng mộ không? Ghen tị không? Hối hận không? Ha ha ha…Ai bảo mọi người không đi cùng với sếp! Các cậu không biết đâu, sếp giỏi lắm. Mấy người kia đều muốn giả ngu lờ đi nhưng sếp là người thế nào chứ? Anh ấy liếc mắt cũng nhìn ra vấn đề của cái xe đó, nhạy bén và hiểu biết đến nỗi ông chủ của cửa hàng 4S cũng không dám phản bác, phải ngoan ngoãn nhận tội”.
Giản Tư Tư tỏ vẻ khoe khoang nói về chuyện mua xe, còn những người khác thì hào hứng lắng nghe.
Chỉ có Ninh Hạo Bân nghe thấy thế thì mặt mũi nhăn nhó như đớp phải ruồi. Sao người đàn ông kia làm gì cũng đều may mắn như thế?
Vận may của người khác như đều nhường hết cho anh rồi!
Ninh Hạo Bân cảm thấy không phục. Từ đầu đến cuối cậu ta đều cho rằng Hoắc Khải thành công là dựa vào may mắn, bao gồm cả việc mua xe. Nếu không phải trùng hợp Giản Tư Tư đi cùng anh ta thì anh ta phát hiện ra cái rắm gì!
Ở bên kia, Ninh Thần cười vui vẻ nhìn Hoắc Khải nói: “Anh nhìn thấy chưa. Mấy cô cậu trẻ tuổi đều rất ngưỡng mộ anh. Trong lòng họ, đến cả một tổng giám đốc như em cũng không có địa vị cao như anh đâu”.
“Nhưng trong lòng anh, địa vị của họ cũng không cao bằng em”, Hoắc Khải cười nói.
Anh bỗng nhiên nói mấy lời đó khiến Ninh Thần nghe xong cũng thấy ngọt ngào như ăn đường vậy. Nếu không phải trong văn phòng còn có nhiều người thì có lẽ cô cũng không nhịn được mà hôn Hoắc Khải một cái.
Từ lúc Hoắc Khải nói muốn cùng cô yêu lại từ đầu, mỗi lần gặp nhau thì đều nói mấy câu khiến tim cô đập thình thịch.
Có lẽ nhiều người sẽ cảm thấy như vậy gọi là dẻo mỏ, nói năng khiếm nhã.
Nhưng mà trong mắt người tình hoá Tây Thi, người ta không thích anh, anh chạm vào tay cô ta thì gọi là đồ lưu manh. Còn nếu thích anh thì cầm tay cô ấy lại là một cách thể hiện tình yêu.
“Anh nói dễ nghe thế, buổi chiều còn phải đi khám bệnh nữa đấy”, Ninh Thần nói: “Vừa rồi Tư Mễ gọi điện cho em nói buổi trưa có thể làm xong việc, buổi chiều khoảng một giờ anh đi là được”.
Hoắc Khải cảm thấy rất bất lực, anh rất muốn nói cho cô biết, bây giờ mình không có bệnh gì. Nhưng nghĩ đến việc, anh vẫn chưa thật sự thẳng thắn nói những chuyện trong quá khứ với Ninh Thần nên bây giờ nói như vậy thì vẫn hơi sớm.
Nghĩ vậy, anh đành phải thở dài gật đầu rồi nói: “Được rồi!”
“Trời ơi, đừng có nhíu mày, em chỉ muốn tốt cho anh thôi mà”.
Có lẽ vì cảm thấy chuyện này sẽ ảnh hưởng nhất định đến lòng tự trọng của đàn ông nên Ninh Thần chủ động lại gần anh, nhẹ nhàng cầm tay anh, cắn nhẹ môi, hai mắt như long lanh ánh nước. Cô khẽ nói: “Đương nhiên cũng là vì tốt cho em nữa. Lẽ nào anh không muốn biết gần đây em học được bí kíp gì sao?”