Hiện tại công ty vẫn kiếm được nhiều tiền là do sự điều hành liên tục và thường xuyên, nếu liên kết của quy trình bán hàng có vấn đề thì sẽ quy trình sẽ bị phá vỡ.
Người không hiểu hệ thống này, muốn cứu vãn được nó thì cũng là chuyện vô cùng phức tạp. Chỉ riêng việc lên kế hoạch cho đủ nhân sự và chuỗi sản phẩm đã đau đầu lắm rồi.
Nếu lúc đầu không phải do Hoắc Khải giúp đỡ, chỉ dựa vào mình Cơ Hương Ngưng thì có lẽ là đến giờ quy trình vẫn chưa chạy trôi chảy.
Phải dựa vào sự hiểu biết hơn người của Hoắc Khải mới có thể nhẹ nhàng làm được việc này, chứ nếu là người khác thì chắc không làm xong được.
“Tổng giám đốc Cơ, vé máy bay hôm nay còn chuyến hơn chín giờ tối, bây giờ thanh toán sao?”, Hoắc Khải hỏi, còn cố ý để màn hình thanh toán sáng lên để mọi người nhìn thấy.
Thấy điểm đến là nơi cách đây hơn mấy ngàn km thì mí mắt của ai cũng giật giật, Cơ Xuyên Hải vội vàng đi qua, tắt điện thoại của Hoắc Khải, nói: “Cậu đừng vội, không phải là chủ tịch đang suy nghĩ sao, sẽ có kết quả ngay bây giờ”.
Những người khác cũng ồn ào nói với Cơ Trấn Hùng: “Chủ tịch, tôi thấy chuyện này cứ như thế đi. Chưa nói sâu xa, chỉ riêng những cống hiến của Hương Ngưng trong hai năm gần đây cho gia tộc cũng sớm nên tăng lên hạng hai rồi”.
“Quy tắc là vật chết, con người mới là vật sống. Người còn sống thì có chuyện gì mà không giải quyết được?”
“Việc nào ra việc đấy, tôi cảm thấy Hương Ngưng xứng đáng tuyệt đối với vị trí hạng hai. Chắc chắn không có ai phản đối chuyện này. Ông đừng do dự nữa”.
Vốn dĩ Cơ Trấn Hùng vẫn còn suy xét xem có vấn đề gì hay không. Bây giờ lại bị một đám người lải nhải bên tai, khiến ông ta vô cùng khó chịu.
Lại thêm Hoắc Khải rảnh rỗi không có việc gì ngồi bên kia trượt trượt màn hình điện thoại, thỉnh thoảng lại hỏi có cần thanh toán không khiến Cơ Trấn Hùng vừa tức vừa vội. Cuối cùng, ông ta dứt khoát nói: “Được rồi, tất cả im miệng lại cho tôi, lảm nhảm mãi, muốn biến chỗ này thành cái chợ sao!”
Ông ta vừa lên tiếng thì tất cả mọi người đều không hé môi nói lời nào.
Cơ Trấn Hùng nhìn Cơ Hương Ngưng, nói: “Việc tăng lên hạng hai là quy tắc của dòng họ. Cô muốn phá lệ thì phải có năng lực tương xứng. Tôi có thể đặc cách tăng hạng cho cô nhưng cô phải ký thư đảm bảo. Nếu không giải quyết được phiền phức lần này thì sau này sẽ không có tư cách tăng hạng, hơn nữa, dù tốt hay xấu thì chỉ có thể ở lại nhà họ Cơ! Cô dám ký thư bảo đảm thì tôi dám to gan tăng hạng ngay cho cô!”
Nếu chỉ có một mình Cơ Hương Ngưng, nhất định cô ấy sẽ lưỡng lự, không chừng sẽ vì nội dung của thư đảm bảo mà từ bỏ khả năng tăng hạng.
Nhưng bây giờ, Cơ Hương Ngưng không hề do dự.
Một là cô ấy tin tưởng Hoắc Khải có đủ năng lực giúp mình giải quyết chuyện này, huống hồ, chính anh đã nói muốn lợi dụng nguy hiểm biến thành cơ hội, không có phương án đáng tin cậy thì sao có thể đưa ra đề nghị như thế.
Hai là, Cơ Hương Ngưng cũng chán ghét nhà họ Cơ như bây giờ. Cả dòng họ đều mục nát, thối tha. Cô ấy muốn làm việc mà người khác không làm được thì phải liều một lần!
“Không vấn đề gì! Ông cứ chuẩn bị thư bảo đảm, bây giờ tôi có thể ký luôn”, Cơ Hương Ngưng nói.
Khi cô ấy nói lời này, thậm chí còn không nhìn Hoắc Khải một cái, tỏ ra tự tin vô cùng.
Cơ Trấn Hùng nhìn chằm chằm cô ấy một lúc lâu, hoài nghi đằng sau khủng hoảng lần này, liệu có phải là trò quỷ của nhánh phụ để được tăng hạng hay không.
Nói thật lòng, không chỉ ông ta nghi ngờ mà những người khác của nhà họ Cơ cũng nghi ngờ như ông ta.
Nhưng bây giờ, hoài nghi thì có tác dụng gì, vì ông có lo ngại hơn nữa thì cũng chỉ có thể đáp ứng điều kiện của Cơ Hương Ngưng.
Vẫn là câu nói đó. Đã cùng đi lên chiếc thuyền này thì cho dù nó đi thế nào, đi về đâu thì cũng không ai xuống thuyền được nữa.
Cơ Trấn Hùng chỉ có thể thầm an ủi mình, sau khi lấy đi chi nhánh thì việc tăng hạng được coi như là bồi thường dành cho Cơ Hương Ngưng.
Nói trắng ra, lợi nhuận một năm mà hạng hai nhận được cũng không quá chục triệu mà thôi, nhưng có thể giữ lại nhân tài như thế thì còn đáng giá hơn chục triệu nhiều.
Bao nhiêu công ty hàng năm đều tốn mấy trăm triệu quảng cáo, không phải là để nâng doanh số bán hàng sao?
Kết quả thế nào, chi phí quảng cáo luôn luôn cao hơn doanh số bán hàng thực tế, hàng năm lỗ vốn nhưng vẫn chỉ có thể chống chọi vì nếu không quảng cáo thì doanh số bán hàng lại càng thấp.
Sau đó, Cơ Trấn Hùng tự viết một bản thư bảo đảm, nội dung giống như những gì ông ta nói lúc trước.
Cơ Hương Ngưng cũng không có thêm yêu cầu gì ngoài yêu cầu sau nửa năm thì tăng lên hạng nhất.
Bởi vì cô ấy biết, trong một thời gian ngắn, Cơ Trấn Hùng chắc chắn sẽ không đồng ý.
Một cuộc khủng hoảng tương đương với một cơ hội, muốn đạt được những đặc quyền khác thì chỉ có thể đợi lần khủng hoảng tiếp theo.
Lúc này, Cơ Hương Ngưng bỗng nhiên rất mong chờ vào lần khủng hoảng tiếp theo, cô ấy bắt đầu nhận ra, bản thân mình đã thay đổi rất nhiều.
Trước đây, cô ấy luôn hi vọng công ty phát triển thuận lợi, không gặp phải phiền phức gì. Mà bây giờ, khi phiền phức tìm đến cửa thì cô ấy lại cảm thấy thích nó.
Không, không phải cô ấy thay đổi mà là bị người khác dạy hư rồi.
Cô ấy bất giác liếc mắt về phía Hoắc Khải đang đứng một bên nói chuyện với Cơ Xuyên Hải và những người khác. Trong lòng Cơ Hương Ngưng nghiến răng nghiến lợi hận người đàn ông này.
Từ một nhân vật nhỏ bé không đối phó nổi Cơ Xương Minh trở thành ngôi sao mới, bây giờ có thể đối mặt trả giá với chủ tịch hội đồng quản trị của dòng họ, sự thay đổi lớn của cô ấy sáng rõ như ban ngày.
Mọi người đều cho rằng, cô ấy và người đàn ông kia có mối quan hệ đặc biệt, nhưng chỉ có cô ấy tự hiểu rằng, mối quan hệ của hai người vô cùng trong sáng.
Nhưng sao trong lòng lại không vui, cứ giữ mối quan hệ trong sáng không tốt sao? Tại sao lại cảm thấy có chút không cam lòng?
Ký thư bảo đảm xong, Cơ Trần Hùng nói: “Sau khi trở về, tôi sẽ lập tức mở cuộc họp hội đồng quản trị, tuyên bố thăng hạng trước cho cô. Nhưng cô cũng phải nhớ rằng, đã dám bảo đảm với chúng tôi thì không được để lần khủng hoảng này làm ảnh hưởng đến lợi nhuận của công ty. Nếu không giải quyết được…”
“Không giải quyết được thì cả đời này tôi làm trâu làm ngựa cho nhà họ Cơ, không có nửa câu phàn nàn!”, Cơ Hương Ngưng nói.
Tuy lời nói bị cắt ngang nhưng Cơ Trấn Hùng cũng không tỏ ra không vui, ông ta ừ một tiếng rồi xoay người rời đi.
Những người khác của nhà họ Cơ, từ người khá quen thuộc như Cơ Xuyên Hải hay là những người thuộc dòng chính bị chi nhánh lôi kéo đều phấn khởi, nhiệt tình chào hỏi tạm biệt Cơ Hương Ngưng và Hoắc Khải.
Còn có một vài thành viên hội đồng quản trị không liên quan đến chi nhánh thì cười tươi nhìn Hoắc Khải rồi nói: “Tôi cảm thấy sau này có thể hẹn thời gian nói chuyện một buổi về chuyện đó”.
Hoắc Khải cũng rất khách sáo trả lời: “Các ông có thời gian thì lúc nào tôi cũng có thể trợ giúp”.
Mấy người cười khà khà rồi hài lòng rời đi.
Đến khi văn phòng trống rỗng, Cơ Hương Ngưng mới nhìn Hoắc Khải, hỏi: “Anh nói với họ cái gì mà khiến họ vui vẻ như thế?”
“Tôi nói có thể giúp họ tăng lợi nhuận của chi nhánh. Hơn nữa không cần quyền điều hành hay chia lợi nhuận của họ, chỉ đơn thuần là trợ giúp thôi”, Hoắc Khải nói.
Cơ Hương Ngưng nghe thấy thế thì sững người, sau đó tỏ ra không hiểu hỏi: “Tại sao anh phải làm như vậy? Không phải nói muốn làm theo phương pháp trước đây, mua lại từng chi nhánh sao, cho đến khi lôi kéo được nhiều người sao”.
“Như thế thì tốc độ quá chậm, hơn nữa có kinh nghiệm lần đầu, sau này họ sẽ không dễ dàng dính bẫy như thế”, Hoắc Khải mỉm cười trả lời cô ấy: “Hơn nữa, chúng ta có nắm quyền điều hành hay không, thật ra cũng không quan trọng. Vì những chi nhánh kia không phải là mục tiêu của chúng ta, nên coi như cho bọn họ thì cũng không sao. Nhưng nếu có thể làm giảm đi sự cảnh giác trong lòng họ, cùng một vài hành động âm thầm sau lưng họ thì sẽ dần dần nắm quyền khống chế hệ thống kinh doanh trong tay. Cô cảm thấy quyền điều hành còn có ý nghĩ gì nữa không?”
Cơ Hương Ngưng sững sờ, sau đó lại hiểu ngay, Hoắc Khải đang muốn thâu tóm quyền lực của những người này.
Giống như chi nhánh bây giờ, nói là thành viên cao cấp của dòng chính nắm quyền điều hành nhưng trên thực tế, những nghiệp vụ cốt lõi đều do người của Cơ Hương Ngưng nắm giữ.
Cô ấy nói làm thế nào thì những người đó sẽ làm như vậy. Ông nắm quyền điều hành thì người ta cũng không nhất thiết phải nghe lời ông. Hơn nữa một khi bị lợi nhuận cao làm mờ mắt thì nếu như sau đó ông phát hiện ra thì cũng bó tay.
Chuyện này giống như hút thuốc, nghiện ma tuý, rõ ràng biết cái gì mới tốt nhưng thân thể lại không từ chối nổi sự mê hoặc.
Bây giờ, Cơ Hương Ngưng đã không còn kinh ngạc hay lo lắng về những việc này như lúc trước.
Dựa vào thủ đoạn và dã tâm của Hoắc Khải thì việc thâu tóm nhóm người này chỉ là chuyện sớm muộn. Nếu anh không làm thì bản thân cô ấy cũng sẽ làm.
Hơn nữa cách nghĩ của Hoắc Khải bây giờ cũng có hiệu quả trực tiếp.
Không cần quyền điều hành và chia lợi nhuận của ông sẽ khiến những người đó càng dễ sa bẫy. Thậm chí chủ động giao quyền lực của chi nhánh vào tay ông, chỉ cần thật sự giành được quyền khống chế thì quyền lực trên danh nghĩa có hay không cũng không quan trọng.
“Chuyện này anh tính thế nào thì làm như thế, tôi không can dự vào. Nhưng liên quan đến phiền toái của chi nhánh thì anh phải đề ra phương án giải quyết. Tôi đã làm theo lời anh, ký giấy bán thân rồi. Nếu anh không giải quyết được thì đời này của tôi coi như xong”, Cơ Hương Ngưng nói.