Người vây xem bên ngoài phòng luyện đan cũng tản đi rất nhiều, nhưng vẫn còn nhiều người hưng phấn tiếp tục vây xem. Mặc dù bọn họ không hiểu rõ tình huống cụ thể bên trong, nhưng chung quy vẫn có các học đồ bên trong phòng luyện thả ra tin tức bên ngoài.
Khi đan dược hoàn thành, cũng đã có học đồ luyện đan bắn tin ra ngoài ngay.
- Cái gì? Giang Khương yêu cầu luyện chế Nguyên Phong đan? Anh ta có phải điên rồi hay không? Điều này sao có thể?
Gương mặt xinh đẹp của Mã Tiểu Duệ tràn đầy vẻ kinh hãi, nhìn học đồ luyện đan phía đối diện, nói:
- Có phải là anh nghe lầm rồi không? Anh ta làm sao có thể luyện được Nguyên Phong đan? Sư phụ của tôi còn chưa có năng lực đó, chẳng lẽ Viện trưởng cũng điên rồi? Hay là họ Hồ kia cố ý làm khó dễ?
Nghe Mã Tiểu Duệ liên tục đặt vấn đề cùng với ánh mắt chằm chằm của cô, vị học đồ luyện đan vội vàng nói:
- Không phải. Hồ trưởng lão vốn muốn Giang Khương luyện chế đan dược nhất phẩm, nhưng chính bản thân Giang Khương yêu cầu luyện chế Nguyên Phong đan.
- Tự mình yêu cầu?
Mọi người nhất tề kinh hô. Đây không phải là tự hãm hại mình sao? Mặc dù luyện nhất phẩm đan có chút khó khăn, nhưng vẫn còn đỡ hơn Nguyên Phong đan. Đầu óc của Giang Khương bị hỏng rồi sao?
Thấy vẻ mặt này của tất cả mọi người, vị luyện đan học đồ vội vàng nói:
- Viện trưởng cho Giang Khương hai lần cơ hội. Bây giờ Giang Khương đã luyện xong một lò.
- Luyện xong?
Nghe được lời này, mọi người nhất tề hít một hơi khí lạnh.
- Không biết, hẳn là chưa xong.
Dưới ánh mắt như muốn ăn thịt người của mọi người, luyện đan học đồ nói tiếp:
- Nhưng lò đan được luyện xong là không sai, nhưng chắc là không thành.
- Không thành?
Mọi người lại thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi lại thất vọng, đặc biệt là Mã Tiểu Duệ, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, rốt cuộc nói:
- Vậy anh có cảm thấy Giang Khương có hy vọng không?
- Hẳn...là có.
Cảm giác bả vai của mình thiếu chút nữa bị bà nương này bóp nát, vị học đồ không ngừng gật đầu. Cậu biết, nếu nói không, bả vai của cậu xem như tiêu đời.
- Mau vào đi, tiếp tục tìm hiểu cho tôi.
Nghe vẻ mặt sốt ruột của bà nương, vị học đồ thở phào nhẹ nhõm, xoa bả vai của mình, vội vàng vọt vào phòng luyện đan.
Lúc này, bên trong phòng luyện đan cũng ồn ào cả lên.
- Giang...Giang Khương, con điên rồi sao? Mau kích thích nôn thuốc ra mau.
Thấy Giang Khương nuốt viên đan dược hỏng vào bụng, La y sư biến sắc, vội vàng vọt đến tức giận nói với Giang Khương.
Nhìn vẻ mặt khẩn trương của sư phụ, Giang Khương vội vàng trấn an:
- Sư phụ, không sao đâu. Mùi vị của đan dược cũng không tệ lắm.
- Mùi không tệ? Con muốn chết sao? Đây chính là Nguyên Phong đan đấy.
La lão đập một cái vào đầu Giang Khương, muốn đánh tỉnh tên tiểu tử này.
- A, a, sư phụ đừng đánh, đừng đánh. Không sao đâu, nếu không thì người cứ thử xem.
Giang Khương sợ nhất là chiêu này của sư phụ, trốn cũng không dám trốn, cũng không thể làm gì khác hơn là ôm đầu kêu la.
- Còn nói nữa, mau nôn ra cho ta.
La lão khẩn trương quát. Sớm đã bị Giang Khương làm cho tinh thần hỏng mất, rốt cuộc cũng bạo phát vào lúc này, đánh mạnh vào đầu của hắn.
- A, a, sư phụ đừng đánh nữa. Con nôn, nhưng con nôn không được.
- Viện trưởng...Viện trưởng Từ, cứu mạng...cứu mạng.
Thành viên hội Viện ủy đều há hốc miệng nhìn cảnh tượng trước mặt, cũng không biết nói như thế nào, chỉ có Viện trưởng Từ là cười khổ, nghe Giang Khương cầu
khẩn, cũng không có ý định ngăn cản.
Về phần Hồ Quang Dương và Chu Thế Dương, nhìn thấy cảnh tượng này, không cười rớt răng là may, lại càng không lên tiếng ngăn cản.
Cuối cùng thì y sư La Thiên Minh cũng đánh cho Giang Khương một trận, lúc này mới thở hồng hộc mà ngừng tay, hầm hừ nhìn Giang Khương, nói:
- Ai bảo con ăn loạn? Có biết ăn loạn là không được không? Vạn nhất đau bụng thì làm sao bây giờ?
- Huhu...
Giang Khương bảo vệ cái mặt, không bị sư phụ đánh thành mặt heo, nghe được lời này, không khỏi cảm thấy nghẹn khuất:
- Sư phụ, ăn quá nhiều đồ bổ thì sẽ bị táo bón, tuyệt đối không bị đau bụng.
- Được rồi, Thiên Minh, anh hãy nghỉ ngơi một chút đi.
Thấy La Thiên Minh cũng đã xả được khí, Từ Khải Liễu mới lên tiếng:
- Giang Khương, mau cầm đan dược của cậu đến cho ta xem.
- Dạ vâng.
Nghe Viện trưởng Từ nói, Giang Khương nhìn cái bình thủy tinh nhỏ trong tay của mình, lúc này mới đưa đến.
Nhìn biểu hiện đau lòng của hắn, Viện trưởng Từ hừ lạnh, tiếp nhận cái chai, đổ một viên ra, đưa lên mũi ngửi. Sau một lúc, ánh mắt của bà hiện lên sự khác lạ, nhìn Giang Khương một hồi rồi đưa trả lại cái lọ:
- Của cậu này, quỷ hẹp hòi.
Thấy Viện trưởng Từ trả lại cái chai cho mình, Giang Khương vui vẻ tiếp nhận rồi cất vào trong túi.
Viện trưởng Từ đưa viên đan dược cho Đào Cường, nói:
- Cất gọn lại cho tôi, sau đó đưa đến phòng làm việc.
Mọi người bên cạnh nhìn biểu hiện mừng rỡ của Giang Khương, hơn nữa sau khi uống xong viên thuốc cũng không bị việc gì. Lúc này thấy Viện trưởng Từ đã kiểm tra sơ bộ, sau đó cố ý bảo Đào Cường đóng gói kỹ, ai nấy đều không khỏi tò mò. Chẳng lẽ đan dược của Giang Khương không có thất bại?
Nhưng màu sắc của nó không phải là của Nguyên Phong đan. Hơn nữa, nếu thật sự luyện chế thành công, Giang Khương phải lấy ra đưa cho mọi người đánh giá mới đúng, tại sao lại cất đi như vậy?
Chẳng lẽ Nguyên Phong đan này có gì khác biệt trong đó? Điều này không thể nào? Tuy trước đây cũng đã từng xuất hiện tình huống đó, nhưng tỷ lệ rất nhỏ. Ngay cả những người có kinh nghiệm luyện đan ngồi đây cũng chưa gặp tình huống như vậy. Chẳng lẽ tiểu tử này vừa luyện lần đầu đã có thể gặp được?
Những dược liệu cần thiết đều có, nhưng cuối cùng lại cho cam thảo, rốt cuộc nó có tác dụng gì?
Mọi người đều nghi hoặc, ngay cả Chu Thế Dương và Hồ Quang Dương cũng cau chặt chân mày, không còn vẻ mặt hớn hở như vừa rồi.