Mục lục
Binh Vương Thần Bí - Giang Khương (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Đúng vậy, chúng tôi rất chắc chắn, đây 100% là một ca ruột thừa lặn.

Một vị Y sư nhất phẩm đứng sau lưng Thiên y sư Chu Thế Dương hiểu rất rõ vì sao Thiên y sư Chu Thế Dương lại hỏi như vậy, ông vội vàng cẩn thận đáp:

- Đây là nhận định chung của ba y sư chúng tôi!

Lông mày của Thiên y sư Chu Thế Dương lại nhẹ nhàng cau lại lần nữa, trong mắt lóe lên tia dị thường. Ông trầm mặc một lúc, sau đó nói:

- Ruột thừa lặn mà tay chân thằng nhãi này còn nhanh như vậy đúng là quá to gan.

Nghe thấy vậy, mấy vị y sư phía sau nhìn nhau, sau đó đều ý thức được gì đó trong mắt đối phương. Động tác của Giang Khương không thể gọi là không nhanh, hắn hoàn thành cả ca mổ mà chỉ tốn chưa đến mười phút. Nhìn Giang Khương kéo chỉ, nhẹ nhàng mà nhanh chóng cắt chỉ may, sau đó để lộ ra một đường may ngay ngắn và đều đặn, đôi mắt như nước thu trong suốt của nữ trợ thủ đối diện tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Cô chưa từng gặp bác sĩ nào có động tác nhanh như vậy, hơn nữa còn xử lý miệng vết mổ tốt đến thế, cộng thêm tốc độ hắn tìm ra được ruột thừa lặn, lúc này nữ trợ thủ không kìm được giương mắt lên nhìn chăm chú đôi mắt bình tĩnh kia. Giờ cô mới xác nhận được vì sao thằng nhãi này lại dám tham gia khảo hạch thăng cấp thẳng lên Y sĩ tam phẩm. Năng lực và tốc độ khủng bố thế này, nếu như chỉ bàn về khoa ngoại thì thực sự quá đủ tư cách.

Đương nhiên, những điều này cô chỉ nghĩ trong lòng. Tuy cô có gốc gác không bình thường, hơn nữa còn thuộc hàng cao thủ đệ nhất trong giới trẻ, nhưng cũng chỉ là Y sĩ tam phẩm, những chuyện như thế này cô quản không nỗi.

- Tốt lắm, đề thi của bác sĩ Giang đã khảo hạch xong, anh có thể đi rồi, chúc mừng anh có thể vượt qua thuận lợi.

Nữ trợ thủ đợi sau khi Giang Khương đã khử trùng xong, dán băng lên liền khẽ gật đầu, sau đó nói với Giang Khương.

- Cảm ơn.

Giang Khương cười gật đầu, sau đó cười đi ra khỏi phòng mổ.

Nữ trợ thủ nhìn bóng dáng cao ngất kia rời đi trong mắt lóe lên ý cười nhàn nhạt, thấp giọng nói:

- Giang Khương, rất mong anh gia nhập Thiên Y viện!

Lúc này trong phòng giám sát, Thiên y sư Chu Thế Dương quay đầu nhìn y sư Trương Lăng Dương đằng sau, lãnh đạm nói:

- Được rồi, phẫu thuật xong rồi, mọi người chấm điểm đi!

Trương Lăng Dương y sư cười gật đầu nhìn về phía hai vị y sư phía sau nói:

- Trương y sư, Triệu y sư, hai ông nói đi!

Hai vị y sư này đã chuẩn bị sẵn, nghe Trương Lăng Dương y sư nói vậy liền nhìn nhau một cái. Một trong hai người hơi do dự nói:

- Ca mổ khá thuận lợi, nhưng động tác của bác sĩ Giang Khương quá vội vàng, phẫu thuật có sai sót gì khác hay không phải chờ tình hình hồi phục mới có thể xác định được.

Một vị y sư khác cùng với Trương Lăng Dương lúc này như tùy ý liếc nhìn biểu cảm của Thiên y sư Chu Thế Dương.

Sau khi thấy Thiên y sư Chu Thế Dương lộ vẻ hài lòng, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhỏm, xác định được suy nghĩ nào đó của vị Thiên y sư Chu Thế Dương này.

Đợi đến khi một y sư khác chấm điểm thì ông ta đã lớn gan hơn nhiều:

- Ca phẫu thật khá thuận lợi, nhưng trình độ của bác sĩ Giang Khương này chúng tôi không rõ lắm. Nhưng động tác của cậu ta thực sự quá vội vàng, trong lúc cắt ruột thừa và may lại có sai sót gì không không thể nắm chắc được, chỉ có thể đợi khi bệnh nhân hồi phục mới có thể khẳng định trăm phần trăm.

Mấy vị y sư khác nghe hai vị y sư này chấm điểm liền âm thầm cười khổ. Đối với những tình huống như thế này họ hiểu rất rõ. Tuy không thể nói nhận xét của hai vị y sư này có vấn đề nhưng nhận xét như thế rõ ràng hơi sai lệch. Về ngoại khoa mọi người ai cũng hiểu Giang Khương đã thể hiện được năng lực mạnh mẽ của mình trong ca phẫu thuật này.

Nếu như nhận xét bình thường, không có gì ngoài ý muốn xảy ra thì có thể cho A+. Nhưng giờ hai vị y sư này lại nói như vậy, cộng thêm Trương Lăng Dương chắc chắn có thể cho A- đã không tệ rồi.

Có điều mọi người cũng hiểu, nguyên nhân gây ra tình trạng này là vì hình như Thiên y sư Chu Thế Dương không thích bác sĩ Giang Khương này.

Quả nhiên, Trương Lăng Dương nghe hai vị y sư này nhận xét xong, cũng cười gật đầu nói:

- Căn cứ theo ý kiến nhận xét của hai vị y sư, tôi cảm thấy nên cho A-!

Sau khi nói xong, Trương Lăng Dương liền cẩn thận nhìn về phía Thiên y sư Chu Thế Dương, thấy Thiên y sư Chu Thế Dương chậm rãi gật đầu mới âm thầm thở phào nhẹ nhỏm, xem ra mình đã không lĩnh hội sai suy nghĩ của Thiên y sư Chu Thế Dương.

Mọi người thấy Thiên y sư Chu Thế Dương quả nhiên chấp nhận số điểm này, trong lòng mọi người đều âm thầm cười khổ, nhưng không ai dám nói gì.

Giang Khương không hề biết gì về những chuyện này, khi hắn bước ra thì thấy vị y sĩ luôn đi cùng với mình đang đợi bên ngoài, sau đó anh ta lại dẫn hắn đến một nơi khác.

Khi Giang Khương đến một phòng bệnh khác thì chỉ thấy mấy vị y sư đã ở bên trong. Có điều lần này Giang Khương phát hiện họ không chấm điểm trước mặt mình nữa mà trực tiếp đưa mình đi khám bệnh nhân mới.

Giang Khương cũng không quá bất ngờ về điều này. Dù sao các y sư này cũng đã giám sát cả quá trình ca mổ nên đã chấm điểm trước cũng không có gì kỳ lạ. Có điều Giang Khương đột nhiên cảm nhận thấy ánh mắt các vị y sư nhìn mình hình như hơi khác thường.

Trong lòng Giang Khương hơi bực bội nhưng lại ngại hỏi, chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp tục khảo hạch.

Hai đề thi tếp theo, Thiên y sư Chu Thế Dương hơi bực bội vì biểu hiện của Giang Khương thực sự quá tốt.

Những đề khảo hạch này biểu hiện của Giang Khương tương đối tốt, đặc biệt là hai đề cuối, một đề khảo hạch bệnh nhân khoa chấn thương cộng thêm một bệnh nhân khoa chấn thương kèm với khoa ngoại, động tác của Giang Khương rất lưu loát, hơn nữa cho dù là hiệu quả phẫu thuật hay khôi phục lại vị trí cũ đều rất tốt, xử lý hai bệnh nhân vô cùng gọn gàng. Điều này làm cho mấy vị y sư chịu trách nhiệm chấm điểm dù có muốn bới lông tìm vết cũng không được.

Nếu đã không thể tìm ra sai sót, vậy thì chuyện chèn ép điểm không ai có thể làm được, cho dù là Thiên y sư Chu Thế Dương cũng không thể.

Cho nên, thành tích cuối cùng của Giang Khương cũng tương đối tốt, một A+, một A-, hai A.

Thiên y sư Chu Thế Dương nhìn thấy kết quả cuối cùng dù trên mặt vẫn như bình thường nhưng trong mắt lại dần tối tăm.

Có điều mấy y sư phụ trách chấm điểm lại thở phào nhẹ nhỏm, ít nhất bác sĩ Giang Khương này quả nhiên thật sự có tài. Tuy hắn không được Thiên y sư Chu Thế Dương thích, nhưng dựa vào thực lực của mình vẫn nhận được điểm số như vậy. Điều này khiến mấy vị y sư cũng an lòng hơn.

Bữa trưa, các vị Thiên y sư vì chuyện kết quả khảo hạch của Giang Khương mà lại ngồi cùng nhau.

- Không tệ, không tệ. Tất cả đều là điểm A. Xem ra cuối cùng Thiên Y viện chúng ta lại có một thành viên mới đến từ bên ngoài rồi.

Sau khi Thiên y sư Từ Khải Liễu nhìn sơ bản báo cao Thiên y sư Chu Thế Dương đưa đến, khuôn mặt vui mừng, gật đầu nói:

- Đến đây, đến đây, mọi người xem đi. Y sĩ Giang Khương này của chúng ta quả nhiên khá tốt.

Lúc này mấy vị y sư đều lần lượt xem bản báo cáo, xem xong ai nấy đều liên tục gật đầu. Khảo hạch này khó khăn như thế nào, bọn họ đều rõ. Đầu tiên họ cho rằng cùng lắm Giang Khương chỉ nắm chắc 30% có thể vượt qua, nhưng không ngờ đối phương lại có thể vượt qua như thế này.

Điều này khiến mấy vị Thiên y sư vừa kinh ngạc lại hơi vui mừng. Đối với họ mà nói, cho dù thế nào, Thiên Y viện có thêm một thanh niên thực lực mạnh mẽ như vậy cũng cực kỳ có lợi cho Thiên Y viện.

Thanh niên đại diện cho tương lai của Thiên Y viện, hơn nữa trong số thanh niên của Thiên Y viện hiện tại, năng lực của mấy người đứng đầu căn bản không chênh lệch nhau bao nhiêu, giờ đột nhiên lại xuất hiện một nhân tài tuyệt đỉnh như vậy, đây có lẽ sẽ là chất xúc tác cho vài thanh niên trong viện.

“Hiệu ứng cá da trơn” nổi tiếng ở đâu cũng hữu hiệu.

Thiên y sư Từ Khải Liễu thấy trên mặt các vị đồng liêu đều nở nụ cười mỉm bèn mỉm cười, bưng ly lên, cười nói:

- Nào, vì người kia có người nối nghiệp, chúng ta cạn một ly!

- Được, cạn một ly!

Mọi người đều nâng ly, mỉm cười cụng một cái. Chỉ có Thiên y sư Chu Thế Dương trên mặt mỉm cười nhưng trong lòng căm tức, lại chẳng cách nào có thể phát tiết được.

- Giang Khương, thế nào rồi?

Vương Mịch hơi căng thẳng hỏi Giang Khương đang chăm chú ăn đối diện.

Lúc này Tôn Nghị ngồi bên cũng dỏng tai lên, nhìn chằm chằm Giang Khương, muốn nghe xem rốt cuộc thành tích của Giang Khương như thế nào. Tuy gã kiên quyết không tin Giang Khương có thể vượt qua cuộc khảo hạch này, nhưng gã vẫn hơi căng thẳng. Tôi gã rất mong Liêu Dương thua một Hồng Vân Quả, nhưng nếu Giang Khương thật sự vượt qua, vậy thì trong lòng gã vẫn sẽ hơi chua chát. Gã luôn muốn được đạp Giang Khương dưới chân, cho nên gã bằng lòng để Liêu Dương không thua một Hồng Vân Quả, cũng muốn nhìn thấy Giang Khương không vượt qua được khảo hạch này.

Giang Khương không nhanh không chậm, sau khi hắn bỏ một gắp đồ ăn vào miệng, chậm rãi nhai, sau đó mới cười cười nói:

- Có lẽ vấn đề không lớn đâu.

- Vấn đề không lớn? Thật sao?

Vương Mịch hưng phấn nhìn Giang Khương, sợ Giang Khương chỉ đang cố gỡ thể diện.

- Thật hay giả? Lẽ nào trong khảo hạch này anh được A trở lên?

Lúc này Tôn Nghị ngồi bên khẽ lạnh lòng, nhưng gã vẫn không kìm được lắc đầu hừ giọng nói.

- Có lẽ không sao.

Giang Khương cười nhìn mắt Vương Mịch, lại nhìn Tôn Nghị vẻ mặt không tin bên cạnh, gật đầu, sau đó có chút cau mày nói:

- Trừ một đề tôi không biết điểm, những đề khác đều từ A- trở lên, còn có 2 A+...

- Hả? Thật sao? Vậy anh qua rồi, chắc chắn qua rồi. Chỉ cần đề kia anh không bị B trở xuống thì chắc chắn qua rồi!

Lúc này cuối cùng Vương Mịch đã hưng phấn kêu lên.

Còn Tôn Nghị bên cạnh lúc này sắc mặt tối sầm xuống, nhìn Giang Khương giống như muốn tìm ra dấu vết nói dối nào đó trên khuôn mặt Giang Khương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK