Mục lục
Binh Vương Thần Bí - Giang Khương (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn trán đổ đầy mồ hôi của Phó thủ tướng Tề, Giang Khương lại mỉm cười. Nhưng trong mắt của Phó thủ tướng Tề, nụ cười của Giang Khương vô cùng quỷ dị, trong lòng lại cảm thấy không yên, không biết Giang Khương có phải đang có ý đẩy ông xuống nước hay không.

Nghĩ đến đây, Phó thủ tướng Tề cắn răng quyết định. Nếu tiểu tử này muốn đẩy ông xuống nước, như vậy cũng sẽ không dễ dàng gì. Dù sao cũng phải nói chuyện với hắn một phen. Đã có mấy chục năm kinh nghiệm đấu tranh, chẳng lẽ còn thua một thằng ranh miệng còn hôi sữa?

Hơn nữa, cho dù hắn tung ra ám chiêu, vạn nhất đẩy được ông đi, ông cũng sẽ thông báo cho Phó thủ tướng Trương. Thật sự muốn trở mặt, ông cũng phải chuẩn bị đường lui thật tốt cho mình mới được.

Trong lúc Phó thủ tướng Tề đã làm tốt chuẩn bị, định tranh luận với Giang Khương một phen, Giang Khương đã lãnh đạm cười:

- Tổ trưởng Tề, tôi lại cảm thấy ngài thích hợp hơn. Dù sao ngài cũng là Phó thủ tướng Quốc Vụ Viện, theo lý hẳn là người ra mặt tốt nhất. Tiếng nói của tôi không lớn, chỉ sợ rất khó khiến người ta tin tưởng.

- Haha, Tổ trưởng Giang khiêm tốn quá rồi. Gần đây danh tiếng của Tổ trưởng Giang không nhỏ. Trên dưới cả nước có lẽ còn có người không biết tôi, nhưng tuyệt đối không ai không nhận ra Tổ trưởng Giang Khương cậu. Hơn nữa, Tổ trưởng Giang lại là người có trái tim nhân hậu, dân chúng nhất định sẽ tin tưởng cậu.

Phó thủ tướng Tề cười ha hả, nhưng ánh mắt lại không có ý cười chút nào.

Nhìn Phó thủ tướng Tề nghiến răng nghiến lợi, Giang Khương đột nhiên cảm thấy chẳng có hứng thú gì nữa. Phó thủ tướng Tề là Phó thủ tướng Quốc Vụ Viện, theo lý ông phải là người lên tiếng mới đúng.

Nhưng bây giờ xem ra, quả thật là muốn cái mạng già của ông ta rồi, liền thở dài nói:

- Được rồi, nếu Tổ trưởng Tề đã nói như thế, tôi cũng không từ chối nữa.

Hắn thật sự chẳng có tâm tư tranh giành với lão đồng chí. Dù sao, trong việc này, người khác có lẽ lo lắng sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, còn hắn là thành viên của Thiên Y Viện, hơn nữa còn nắm rõ tình huống phát triển của dịch bệnh, ngay cả Miêu Thiên Nhất cũng đã bị hắn giết, hắn chẳng có gì phải lo lắng.

Giang Khương vừa nói ra, Phó thủ tướng Tề phía đối diện liền nhìn hắn chằm chằm, không hiểu tại sao Giang Khương lại đáp ứng. Ngay cả một đống lý do đã được chuẩn bị cũng không lấy ra sử dụng được nữa.

Những người bên cạnh đều kinh ngạc nhìn Giang Khương, không nghĩ đến Tổ trưởng Giang cứ như vậy mà đồng ý. Hơn nữa, ngay cả suy nghĩ phản bác cũng không có, giống như đã sớm làm tốt sự chuẩn bị.

Nhìn vẻ mặt quái lạ của mọi người, Giang Khương cũng không nhiều lời, đứng dậy nói:

- Được rồi, mọi chuyện cứ như vậy đi. Thông báo cho tổ thông tin làm tốt phương diện giao tiếp, tranh thủ tối nay chúng ta sẽ làm chuyện nên làm.

Nói đến đây, Giang Khương nhìn Phó thủ tướng Tề, nói:

- Về phần phía Tổ trưởng Trương, phải nhờ Tổ trưởng Tề báo cáo lại rồi.

Dứt lời, Giang Khương bước thẳng ra ngoài. Bây giờ hắn không có tâm tư dây dưa với những người này. Tiểu Bảo vẫn còn đang dùng thuốc. Mặc dù có Đường y sư bên cạnh, nhưng hắn vẫn không thể không lo lắng:

- Sắp xếp xong thì thông báo cho tôi.

Nhìn Giang Khương biến mất ngoài cửa, mọi người nhìn nhau, mặc dù cảm thấy thoải mái hơn nhưng vẻ ngạc nhiên lại rất nhiều.

Người nào cũng không rõ, Giang Khương rốt cuộc là ngu hay là có ý gì khác.

Chỉ có Phó thủ tướng Tề là thở phào nhẹ nhõm. Nhìn theo bóng lưng của Giang Khương, ông vội vàng lau mồ hôi trên trán.

Sau đó cũng đứng dậy. Bây giờ ông muốn đi báo cáo lại với Phó thủ tướng Trương. Nếu Giang Khương đã nói sẽ ra mặt xử lý, vậy việc này đã không còn liên quan đến ông nữa.

Điều cần làm bây giờ là qua được một cửa Phó thủ tướng Trương. Dù sao cũng phải được Phó thủ tướng Trương đồng ý mới được.

- Cái gì? Giang Khương ra mặt?

Giọng nói của Phó thủ tướng Trương có chút sửng sốt. Trong lúc Phó thủ tướng Tề đang căng thẳng, Phó thủ tướng Trương đã nói:

- Nếu các người cảm thấy làm như vậy là thỏa đáng, tôi sẽ đồng ý. Lão Tề anh xử lý sao cho thỏa đáng đi.

Nghe Phó thủ tướng Trương dường như không có ý phản đối, Phó thủ tướng Tề thở phào nhẹ nhõm, sau đó giải thích:

- Phó thủ tướng Trương, chuyện này tiểu tổ chúng tôi cũng đã thảo luận qua, Giang Khương mãnh liệt yêu cầu để chuyện này cho cậu ấy làm.

- Hơn nữa, chúng tôi cũng cho rằng, danh tiếng gần đây của Giang Khương trong nước rất cao, thậm chí được dân chúng tín nhiệm, lại là nhân sĩ chuyên nghiệp trong lĩnh vực y tế, lại còn đảm nhận chức Phó tổ trưởng thường vụ. Để cậu ấy ra mặt trong chuyện này, chúng tôi cảm thấy rất thỏa đáng.

Nói xong, Phó thủ tướng Tề cảm thấy trống ngực đột nhiên đập mạnh. Mặc dù lý do đưa ra rất chính đáng, nhưng dù sao Phó thủ tướng Trương cũng không phải là tiểu oa nhi như Giang Khương. Nếu Phó thủ tướng Trương không đồng ý, vậy thì phiền phức rồi.

Nhưng cũng may, Phó thủ tướng Trương chỉ trầm ngâm một chút, cũng không phản đối:

- Được rồi, nếu Giang Khương đã yêu cầu như vậy, vậy thì cứ làm theo lời cậu ấy. Phương diện có liên quan, tôi sẽ nói một tiếng.

Dứt lời, Phó thủ tướng Trương liền cúp điện thoại.

Nghe đầu dây bên kia truyền đến tiếng tút tút, Phó thủ tướng Tề có chút sững sờ, thật không ngờ Phó thủ tướng Trương lại đồng ý một cách đơn giản như vậy. Hơn nữa, vừa rồi ông dường như cảm nhận được trong lời nói của Phó thủ tướng Trương có chút quái dị.

Nghe ý tứ của Phó thủ tướng Trương, ông hẳn là tôn trọng ý kiến của Giang Khương. Giang Khương nói như vậy, vậy thì cứ làm theo lời hắn.

Phó thủ tướng Tề chung quy cảm giác được mình muốn ngất đi. Đường đường là một trong bảy cự đầu, mặc dù có lẽ có chút nguyên nhân đặc biệt, nhưng cũng không thể ai cũng như vậy được.

Phó thủ tướng Tề suy nghĩ một chút, cảm giác có chút nghĩ không thông, nhưng lúc này lại cảm thấy yên tâm hơn nhiều. Việc này không cần ông ra mặt, hiển nhiên cũng không cần phải suy nghĩ nữa, vội vàng đi an bài. Việc này kéo dài một ngày, phiền toái sẽ nhiều hơn.

- Đường y sư, làm phiền ngài quá, bây giờ tình huống như thế nào rồi?

Trở lại phòng cách ly, Giang Khương hỏi Đường y sư.

Đường y sư hài lòng gật đầu:

- Tình huống tạm thời cũng không tệ lắm, cũng không có phản ứng dị thường. Hơn nữa, vừa rồi cũng đã lấy ít máu, đưa cho y sĩ Lâm tiến hành xét nghiệm. Nếu có hiệu quả, hẳn rất nhanh sẽ nhìn thấy ngay.

Trong lúc mọi người đều chờ đợi, Lâm Ngọc Tường rất nhanh cầm bản xét nghiệm đến, nói:

- Căn cứ theo biểu hiện của kết quả xét nghiệm, dịch bệnh đã giảm 20%.

Nghe được kết quả này, Giang Khương có chút sửng sốt, sau đó quay sang nhìn Đường y sư.

Chỉ thấy Đường y sư mỉm cười nói:

- Không tệ, dùng thuốc mới được một tiếng đã có thể đạt đến hiệu quả như thế này, tôi nghĩ hiệu năng của thuốc đã có thể xác nhận.

- Vậy là tốt rồi.

Nghe Đường y sư nói, tảng đá lớn trong lòng Giang Khương rốt cuộc cũng rơi xuống. Chỉ cần xác nhận thuốc ức chế có hiệu quả, hết thảy sẽ không thành vấn đề.

Bây giờ, hắn đi chủ trì họp báo cũng không gặp bất kỳ áp lực nào. Chỉ cần phương diện thuốc không xảy ra vấn đề, sau khi tổ chức họp báo, tỷ lệ lan truyền dịch bệnh sẽ nhỏ lại.

Đứng trước giường bệnh, Giang Khương cẩn thận rút tất cả ngân châm trên người Tiểu Bảo xuống, khôi phục lại chức năng tuần hoàn cho các bộ phận trong cơ thể Tiểu Bảo. Dù sao, công năng tuần hoàn trong cơ thể Tiểu Bảo chỉ khôi phục chưa đến một nửa, cũng là để phòng ngừa vạn nhất. Bây giờ xác nhận đã an toàn, tất nhiên là phải khôi phục công năng cơ thể, giúp cho thuốc phát huy hết tác dụng.

Giang Khương rút ngân châm, đám y sĩ Lâm bên cạnh tất nhiên là mở to mắt theo dõi, ghi nhớ trình tự Giang Khương rút châm, chờ sau này sẽ cẩn thận nghiên cứu lại.

Sau khi rút hết ngân châm, dưới ánh mắt của mọi người, chỉ thấy được trên màn hình giám sát bên cạnh, số liệu đang xảy ra biến hóa.

Vốn nhịp tim đang là 30-40 lần/phút, lúc này đã nhanh chóng tăng lên. Chỉ trong vòng hai phút, nhịp tim của Tiểu Bảo đã tăng lên 90 lần/phút.

Lồng ngực đang phập phồng rất yếu của Tiểu Bảo đã dần khôi phục lại bình thường.

Nhìn thấy hết thảy, đám Đường y sư bên cạnh không nhịn được liếc mắt nhìn nhau. Tốc độ khôi phục nhanh như vậy, hơn nữa lại an toàn, hiệu năng còn mạnh hơn thuốc giả chết trong biết bao nhiêu lần.

Thủ thuật châm cứu này trước đây chưa từng nghe nói qua. Lúc này, mọi người nhìn Giang Khương, lại càng cảm thấy hắn thần bí thêm vài phần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK