Mục lục
Binh Vương Thần Bí - Giang Khương (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phó thủ tướng Tề đang ngồi trong văn phòng, nhìn chằm chằm TV trước mắt. Ông nghe Giang Khương nói những lời này thì sắc mặt hơi kỳ quái, vì ông đã xem qua bản thảo tổ văn thư đưa cho Giang Khương. Những gì Giang Khương nói hơi khác với bản thảo tổ văn thư đưa.

Giờ Giang Khương nói đã tìm được thuốc ức chế bệnh độc, hơn nữa còn có hiệu quả rất tốt. Cái này vốn tổ văn thư chỉ nói đã tìm được thuốc ức chế dịch bệnh, đang trong giai đoạn thí nghiệm. Nhưng Giang Khương như vậy tức là đã dồn chuyện này vào ngõ cụt.

Tuy nói như thế có thể ổn định lòng dân, nhưng lỡ như hiệu quả thuốc không được như mong đợi, hoặc xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, như thế sẽ phiền phức lớn.

Sắc mặt của Phó thủ tướng Tề hơi âm u. Nếu như thuốc ức chế bệnh độc thật sự có hiệu lực, vậy thì ông mạo hiểm để lại ấn tượng xấu với bên trên, đẩy Giang Khương ra chủ trì cái cuộc họp báo này làm gì? Giang Khương này nói chắc như đinh đóng cột như vậy, chẳng lẽ hắn thật sự tự tin sao?

Nhớ đến Giang Khương hai ngày nay gần như đều ở khu thực nghiệm và cách ly bên trên, chẳng lẽ hắn thật sự chắc chắn rồi?

Nghĩ tới đây, sắc mặt Phó thủ tướng Tề hơi khó coi.

Trước tivi, vô số người dân Bắc Kinh đều đang ngồi ngay ngắn trước tivi, vẻ mặt nghiêm túc nhìn buổi họp báo được tường thuật trực tiếp trên tivi.

Đối với những tin đồn mẫn cảm thế này nó được lan truyền đi rất nhanh. Hôm nay không ít thị dân đã lờ mờ nghe thấy vài tin đồn. Mặc dù họ chưa xác định được chính xác nhưng cũng hơi bàng hoàng. Tuy họ đều xác nhận được tòa nhà khoa nhi của Bệnh viện đa khoa ba quân chủng đang bị đóng kín, hơn nữa không ít bệnh nhi và người nhà đều bị cách ly bên trong.

Trong lúc bàng hoàng, họ nghe nói có họp báo này thì ai nấy đều căng thẳng theo dõi.

Lúc đầu khi các thị dân nhìn thấy sự xuất hiện của Giang Khương thì hơi nghi hoặc, có điều cái mọi người quan tâm không phải ai là người tuyên bố tin tức. Cái họ quan tâm là tình hình bệnh dịch trong tin đồn rốt cuộc như thế nào. Nhưng hiện giờ tất cả mọi người đều ngóng tai căng thẳng nghe Giang Khương nói.

Trải qua sự kiện SARS lần trước, lúc đó có rất nhiều quan chức cao cấp đã rớt chức chỉ vì giấu tình hình. Cho nên các thị dân tương đối tin vào tình hình Giang Khương giới thiệu. Nếu như tình hình thực sự nghiêm trọng, họ tin sẽ không ai dám mạo hiểm mà tùy tiện giấu diếm.

Đương nhiên, không ít thị dân đã chuẩn bị sẵn, nếu tình hình thật sự nghiêm trọng thì chuẩn bị đưa cả nhà chạy đi trốn. Với tình huống thế này, không ai dám đem tính mạng của mình ra để đùa.

Sắc mặt Phó bộ trưởng Viên của bộ Tài chính hơi tối tăm. Ông đang nhíu mày trầm giọng nói với cấp dưới trước mặt:

- Lý Cường, chuyện gì xảy ra? Số liệu thế này mà cậu cũng nộp lên được à? Cậu đưa cho tôi, rồi sao tôi ăn nói với Phó thủ tướng Ngô? Giờ đi làm lại ngay cho tôi.

Cấp dưới đang đứng trước bàn làm việc trên trán toát một lớp mồ hôi. Trong lòng thầm hối hận, nghĩ thầm: “Đã nghe nói là hai ngày nay Bộ trưởng Viên không vui rồi mà, đáng lẽ hôm nay mình không nên nộp bảng này lên.”

- Bộ trưởng, số liệu này đã là số liệu thực cuối cùng rồi đấy ạ.

Nghĩ đến việc nếu thay đổi số liệu này, vậy thì sẽ hoàn toàn không đúng, nghĩ đến đây, Lý Cường cắn răng, bất đắc dĩ nói với Bộ trưởng Viên. Đột nhiên lúc này có người từ bên ngoài đẩy cửa bước vào.

Lý Cường có chút sửng sốt, ai mà lại dám không gõ cửa đã xông vào văn phòng bộ trưởng vậy? Quả nhiên Bộ trưởng Viên lộ vẻ mặt giận dữ nhìn về phía cửa.

Lúc này Lý Cường cũng vội vàng nhìn về phía cửa. Gã vừa liếc mắt đã thấy người bước vào là thư ký của Bộ trưởng Viên.

- Bộ trưởng, ngài mau xem đài Bắc Kinh đi, có tin tức rồi.

Thư ký của Bộ trưởng Viên đang ôm một cái laptop chạy đến, trên mặt lộ vẻ sốt ruột.

- Có tin tức?

Phó Bộ trưởng Viên hơi sửng sốt, sau đó vội vàng ngoắc tay nói:

- Mau mau, nói thế nào, nói thế nào?

- Ngài xem giờ đang họp báo công bố tin tức.

Thư ký vội vàng đem laptop qua đặt xuống.

- Ừm, mau mau.

Bộ trưởng Viên vội vàng kéo chiếc laptop chưa kịp đưa sang, đặt trước mặt mình.

Lý Cường nhìn bộ dạng luống cuống tay chân của Bộ trưởng Viên, mặc dù gã vô cùng hiếu kỳ nhưng cũng coi là có chút ý thức. Gã thấy Bộ trưởng Viên lúc này đã không chú ý đến mình thì lập tức do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định tự lặng lẽ lùi đi trước, về sau hẵng tính. Với tình hình của mình hiện tại, từ từ hẵng nói cũng là nói, nói không chừng sau này còn có khả năng xoay chuyển.

- Giang Khương?

Bộ trưởng Viên nhìn gương mặt hơi quen thuộc trên màn hình thì hơi sửng ra, sau đó dỏng tai lên nghe.

- Hiện hại công tác nghiên cứu bệnh độc này đã gần hoàn thành. Bệnh nhân nguy hiểm đầu tiên đang tiếp nhận chữa trị bằng thuốc ức chế bệnh độc, tạm thời hiệu quả đang rất tốt. Công tác sản xuất thuốc ức chế bệnh độc cũng nhanh chóng được tiến hành. Dự tính trong vòng hai mươi bốn tiếng đồng hồ sẽ sản xuất xong thuốc với số lượng lớn.

Bộ trưởng Viên này nghe đến đây liền khẽ thở phào nhẹ nhỏm. Lúc này ông mới nhớ ra còn có Lý Cường ở đây.

Có điều, khi ông ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua thì phát hiện không biết Lý Cường đã lui ra từ khi nào, ông mới hài lòng gật đầu, nhìn thư ký bên cạnh, nói:

- Lúc đầu Giang Khương này còn nói những gì?

- À, đã nói một chút về tình hình bệnh độc và số người mắc bệnh.

- Tình hình như thế nào?

Bộ trưởng Viên vội vàng hỏi. Tuy ông là một Phó bộ trưởng nhưng về tình hình của chuyện này cũng chỉ biết một chút. Dù sao thì tổ lãnh đạo cũng bảo mật rất nghiêm khắc tình hình của chuyện này. Cho dù là ông thì cũng chỉ loáng thoáng biết được vài tin tức. Hơn nữa ông cũng được dặn dò là phải giữ bí mật cẩn thận.

- Theo những gì Tổ trưởng Giang này nói thì hiện đã có mười ba người phát bệnh, chỉ có một bệnh nhân nghiêm trọng đang tiếp nhận chữa trị bằng thuốc ức chế bệnh, hình như tương đối hiệu quả.

Lúc này thư ký vui vẻ nói. Anh ta hiểu rất rõ, phu nhân bộ trưởng đi thăm vẫn đang còn bị cách ly. Hai ngày nay bộ trưởng đang rất lo lắng vì chuyện này.

- Thế à?

Bộ trưởng Viên hơi thở phào nhẹ nhỏm, trên mặt cũng lộ ra thoải mái, có điều ông đột nhiên nhìn màn hình rồi lại nhíu mày.

- Sao họp báo mà chỉ có ba người? vì sao không có Bộ trưởng Nghiêm? Giang Khương này dùng thân phận gì mà chủ trì họp báo?

Lúc này Bộ trưởng Viên cau mày, nghi ngờ nhìn về phía thư ký, nói:

- Bộ trưởng Nghiêm không lộ diện à?

- Không ạ.

Thư ký vội vàng trả lời:

- Tổ trưởng Dang này dùng danh nghĩa Tổ phó thường vụ, ngay từ đầu chỉ có Tổ trưởng Giang, Chủ nhiệm Tiền của Trung tâm nghiên cứu khống chế bệnh dịch cùng với giáo sư Bạch, không có những người khác!

Bộ trưởng Viên nghe thư ký nói vậy sắc mặt lại trở nên tối tăm. Thân là một phó bộ trưởng ông hiểu rõ một vài điều. Lúc đầu khi ông đi nghe ngóng cũng không biết tổ lãnh đạo này rốt cuộc có ai. Mãi cho đến khi bên kia đưa tin nói có thể vào thăm, ông mới biết Phó Bộ trưởng Nghiêm của bộ Y tế phụ trách việc này.

Theo lý, chuyện thế này phải do vị Phó Bộ trưởng Nghiêm kia ra mặt mới đúng, tại sao lại là Giang Khương này? Nếu Giang Khương này là Tổ phó thường vụ, vậy chẳng lẽ Phó Bộ trưởng Nghiêm là Tổ trưởng?

- Ban nãy có công bố thành viên của tổ này không?

Bộ trưởng Viên hơi xoay chuyển suy nghĩ, lập tức hỏi.

- Cũng không nói rõ thành phần, nhưng Tổ trưởng là Phó thủ tướng Trương.

Thư ký đi theo Bộ trưởng Viên lâu như vậy, dĩ nhiên biết Bộ trưởng Viên đang nghĩ gì, vội vàng trả lời.

- Phó thủ tướng Trương là Tổ trưởng?

Hai tròng mắt Bộ trưởng Viên lập tức trợn tròn. Phó thủ tướng Trương là Tổ trưởng, còn Giang Khương này là Tổ phó thường vụ, vậy Phó Bộ trưởng Nghiêm kia là gì? Là thành viên gì?

Bộ trưởng Viên ngồi ngẩn ra một lát, sau đó lập tức nói:

- Đi mau, tìm người hỏi các ký giả trong đó, có lẽ họ có danh sách thành viên tổ, cậu nghe ngóng rõ ràng rồi quay về báo lại cho tôi.

- Vâng, tôi đi đây.

Thư ký không chần chừ, vội vàng gật đầu chạy ra ngoài. Việc tìm mấy ký giả trong đó hỏi thăm tin tức không khó.

Bộ trưởng Viên nhìn thư ký ra ngoài thì nhíu chặt mày, không thể nào thả lỏng được nữa, sau đó ông lại cẩn thận nhìn màn hình nghe báo cáo tình hình.

- Được rồi, giờ là thời gian đặt câu hỏi. Tôi sẽ dành cho mọi người mười phút, mời mọi người tự do đặt câu hỏi.

Giang Khương mỉm cười gật đầu nói.

Giang Khương vừa dứt lời, bên dưới lập tức có mấy cánh tay giơ lên, trong đó có nữ ký giả áo ngắn tay màu đỏ thỉnh thoảng cúi thấp đầu cười lạnh kia cũng giơ tay lên, trông rất bắt mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK