Mục lục
Binh Vương Thần Bí - Giang Khương (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiếc trực thăng biến mất từng cái phía chân trời, chỉ còn lại mười mấy cảnh sát và Phó cục trưởng Vương cộng với quần chúng không rõ chân tướng vây quanh, mắt lom lom nhìn chiếc trực thăng biến mất.

- Giang Khương, hắn là Giang Khương.

Người vây xem rối rít bàn tán với nhau, ánh mắt tràn đầy vẻ kích động và hưng phấn. Hơn một năm qua, kể từ sau trận động đất, Giang Khương đã biến mất khỏi tầm mắt của công chúng. Tuyệt đại đa số đều chỉ biết bây giờ Giang Khương đã có chức vị không thấp trong quân đội, nhưng không biết tình huống cụ thể của hắn.

Thậm chí có không ít người cố ý cũng không tra ra được tình trạng của Giang Khương bây giờ. Tất cả đều cho rằng Giang Khương bất quá chỉ là phù dung sớm nở tối tàn mà thôi.

Nhưng hơn một trăm quần chúng vây xem đều thấy được cảnh tượng trước mặt, thấy Giang Khương biểu hiện ra quyền thế và bối cảnh khiếp sợ đến cỡ nào.

Chỉ chưa đầy mười phút đã điều động ba chiếc trực thăng chạy đến, khi đối mặt với cảnh sát cường thế của Kim Lăng và đám con ông cháu cha kia đều không sợ hãi chút nào. Thậm chí còn có cảm giác khinh thị. Mọi người đều cảm thấy vô cùng kinh nghi.

Nhưng không nghi ngờ, tất cả mọi người đều biết, vị anh hùng quốc dân trước mắt chỉ dùng hơn một năm ngắn ngủi bước lên một vị trí mọi người không thể tưởng tượng được.

- Vương cục.

Gã tổ trưởng lĩnh đội chần chừ một chút, sau đó gọi vị Cục phó Vương còn chưa tỉnh hồn lại.

- Thu đội.

Sắc mặt của Cục phó Vương vô cùng khói coi. Tuy nói đối phương cường thế, ngay cả y cũng không chọc nổi, thậm chí toàn bộ cảnh sát Kim Lăng cũng không chọc nổi, cũng sẽ không có ai vì chuyện này mà truy cứu trách nhiệm của y, nhưng cuối cùng vẫn khiến y có cảm giác mất thể diện vô cùng.

- Thu đội.

Đám cảnh sát cũng không có ý dừng lại lâu. Dù sao trước mắt của rất nhiều người, bị người ta đem một đám con ông cháu cha đi mà không làm gì được, đúng là mất thể diện vô cùng.

Ngồi lên xe, một thuộc hạ nhìn sắc mặt khó coi của Cục phó Vương, do dự một chút rồi thấp giọng nói:

- Vương cục, chuyện này nên...

- Còn nên làm gì nữa? Trực tiếp báo lên sếp trên. Ít nhất chúng ta còn biết đối phương là ai. Nếu Giang Khương có thể cường thế như vậy, ngay cả vị kia cũng không thèm quan tâm, chúng ta có tính là gì chứ?

Cục phó Vương hừ nói:

- Ít ra thì chuyện này không liên quan đến chúng ta.

- Đúng, chuyện này thật đúng không liên quan đến chúng ta.

Thuộc hạ cũng thở phào nhẹ nhõm, gật đầu đồng ý.

Tin tức truyền đi rất nhanh. Mấy vị thái tử gia trong tỉnh và một vị thái tử gia ở Bắc Kinh đều bị Giang Khương bắt đi ngay trong thành Kim Lăng, thậm chí còn truyền đến Bắc Kinh.

Vô số người đều bàn tán về chuyện này. Rất nhiều người bày tỏ sự khiếp sợ đối với quyền thế của một vị anh hùng quốc dân im lặng cả hơn một năm qua như thế.

Những người biết được lai lịch chân chính của Giang Khương, khi nghe tin tức này cũng chỉ có thể ngầm cười khổ, cảm thấy đồng tình với Ngô lão gia tử, không hiểu sao đứa cháu lại đi chọc tên hung thần như thế.

Nhưng nó lại chẳng ảnh hưởng đến Giang Khương. Sau khi trở lại Thiên Y Viện, cả gia đình đi tắm rồi đi ngủ.

Những người được mang về cùng với vị y sĩ bị thương, tất cả đều được an bài thỏa đáng.

Nhưng tin chắc là, mấy vị thái tử gia bị mang về hôm nay sẽ không sống được dễ dàng.

Khi Giang Khương đang ăn điểm tâm do Tuyên Tử Nguyệt nấu, liền thấy Diêu Nhất Minh bước vào.

- Tình huống như thế nào rồi?

Đưa tay nhận lấy miếng giấy ăn Tuyên Tử Nguyệt đưa tay, hắn vừa lau miệng vừa hỏi.

- Trưởng ban, y sĩ thực tập Lưu Hiểu Dương đã ổn định, chỉ cần nghỉ ngơi một tuần là khỏi ngay. Sự việc xảy ra khi đó cũng đã được làm rõ. Những người kia cũng đã thừa nhận.

- Ngô Quân Quân thích bạn gái của Lưu Hiểu Dương, nhưng không thu được vào tay. Vừa lúc gặp nhau ở quán ăn khuya, lúc đó y sĩ Lưu Hiểu Dương đang đi vệ sinh, những người này tay chân liền ngứa ngáy, chuẩn bị cưỡng ép mang cô gái kia về, nhưng khi đó y sĩ Lưu bước ra.

- Vì giận dữ, y sĩ Lưu đã ngăn cản, đồng thời bộc phát mâu thuẫn. Đối phương vây công đánh cậu ấy, không nhịn được nên ra tay đánh bị thương mấy người.

Diêu Nhất Minh cẩn thận khai báo lại tình huống một phen.

Giang Khương gật đầu nói:

- Ngoại viện xử lý như thế nào?

- Chủ nhiệm Dư đích thân tra hỏi chuyện này. Bây giờ đã bắt toàn bộ những người có liên quan, chờ ý kiến của anh.

Diêu Nhất Minh chậm rãi đáp.

- Ừm.

Giang Khương cũng không cảm thấy ngoài suy đoán. Nếu biết chuyện có quan đến hắn, Chủ nhiệm Dư Trung Tấn của ngoại viện sẽ đích thân xử lý chuyện này, xem như nể mặt hắn.

- Cứ tiếp tục giam giữ những người đó.

Giang Khương lạnh lùng nói tiếp:

- Ngoại viện chỉnh sửa lại những tài liệu có liên quan. Nếu có người hỏi thăm, liền báo cáo trực tiếp cho bọn họ.

- Vâng.

Diêu Nhất Minh gật đầu một cái, chần chừ một chút rồi nói tiếp:

- Trưởng ban, Chủ nhiệm Dư còn nói, bây giờ đang là thời điểm mấu chốt, nếu chuyện này có thể xử lý khiêm tốn thì tốt nhất.

Giang Khương cau mày. Hắn tất nhiên biết rõ lời này của Diêu Nhất Minh là có ý gì. Dư Trung Tấn nhắc nhở hắn như vậy, quả thật là vì lo nghĩ cho hắn.

Lập tức khẽ cười:

- Tôi biết rồi, thay tôi cảm ơn Chủ nhiệm Dư, bảo ông ấy cứ dựa theo lời tôi mà xử lý.

- Vâng, Trưởng ban.

Diêu Nhất Minh cũng không nhiều lời, sau đó lui ra ngoài.

Tuy nói chuyện này đúng như Chủ nhiệm Dư Trung Tấn đã nói, có thể khiêm tốn xử lý thì tốt nhất. Nhưng nếu ông chủ không để ý, vậy thì không còn chuyện của mình.

Nhìn Diêu Nhất Minh lui ra ngoài, gương mặt Tuyên Tử Nguyệt hiện lên sự lo lắng:

- Giang Khương, nếu chuyện này cần xử lý khiêm tốn, vậy thì tận lực khiêm tốn đi.

Đối với Tuyên Tử Nguyệt, Giang Khương tất nhiên sẽ không tùy ý, múc một miếng sủi cảo bỏ vào trong chén Tiểu Bảo, cười nói:

- Yên tâm đi, bây giờ anh chỉ mong gây ra một ít chuyện khiến cho có người mượn chuyện này mà nháo lên. Anh là ủy viên Hội Đồng Viện, trong chuyện này vì kiêng kỵ một số chuyện mà xử lý khiêm tốn, ngược lại tỏ ra quá mức tận lực.

Nói đến đây, Giang Khương lạnh giọng nói:

- Nhưng cho dù là Ủy viên Hội Đồng Viện, tuyệt cũng không dễ dàng buông tha cho những ai xúc phạm Thiên Y Viện. Đây mới chính là mấu chốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK