Mục lục
Binh Vương Thần Bí - Giang Khương (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Chủ nhiệm Giang?

Thấy có người đột nhiên xuất hiện, bác sĩ Đào thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi cô ngẩng đầu nhìn thấy là Giang Khương, không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.

Vốn dựa theo quy củ, khi xảy ra chuyện, muốn tìm Chủ nhiệm giúp đỡ, người đầu tiên cô phải mời chính là Chủ nhiệm Triệu, sau đó là Giang Khương mà không phải là Chủ nhiệm Lý.

Nhưng Giang Khương vừa mới đến, hơn nữa tuổi còn trẻ, mặc dù biểu hiện năng lực cực cao, nhưng phẫu thuật lớn như vầy, cô cũng không muốn mời Giang Khương. Bởi vì cô không biết Giang Khương có kinh nghiệm trong mấy cuộc phẫu thuật lớn như thế này không, cho nên dựa theo lời của Chủ nhiệm Triệu đã nói, lựa chọn đầu tiên của cô là Chủ nhiệm Triệu và Chủ nhiệm Lý, mà không bảo Từ Hiểu Linh thông báo cho Giang Khương.

Đương nhiên, đây cũng không chỉ là vấn đề về kinh nghiệm, mà người nào vào, người đó sẽ phải gánh trách nhiệm. Một khi xảy ra vấn đề, người đứng đầu đó sẽ phải đứng mũi chịu sào. Xuất phát từ suy nghĩ này, bác sĩ Đào cũng không nguyện ý mời Giang Khương đến hỗ trợ.

Nhưng nhìn thấy Giang Khương đến mà không phải là Chủ nhiệm Triệu và Chủ nhiệm Lý, trong lòng bác sĩ Đào cảm thấy kinh hãi. Nhưng bây giờ chỉ có thể dựa vào vị Chủ nhiệm Giang này thôi. Nếu không, cô và hắn, hai người đều phải gánh trách nhiệm cho cuộc phẫu thuật thất bại này.

- Đưa cho tôi.

Lúc này Giang Khương cũng không ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy bác sĩ Đào tìm không ra điểm xuất huyết, liền vươn tay ra, trầm giọng nói.

- Vâng.

Bác sĩ Đào không chút do dự. Phòng giải phẫu cũng như chiến trường, chỉ nhìn người nào có chức vụ và cấp bậc cao. Bác sĩ thượng cấp ra lệnh, không ai có thể nghi ngờ và cãi lời. Cho nên, mặc kệ cô có tin đối phương hay không, cũng phải đưa kẹp cầm máu cho Giang Khương.

Cảm giác trong tay đã có đồ vật, Giang Khương nhìn chằm chằm vào một màu đỏ, cái gì cũng không thấy, ngón tay cái và ngón vô danh lưu loát cầm lấy kẹp cầm máu, sau đó duỗi vào trong vũng máu.

Cạch! Dưới cái nhìn chằm chằm của mọi người, kẹp cầm máu nhanh chóng kẹp đúng vị trí xuất huyết.

- Nhanh như vậy sao?

Bác sĩ Đào, bác sĩ trợ thủ cho bác sĩ Đào và Từ Hiểu Linh đều nhất tề sửng sốt.

- Hút.

Vẫn nhìn chằm chằm vào ổ bụng, Giang Khương cũng không ngẩng đầu, thấy bốn phía không có động tĩnh, không khỏi cau mày trầm giọng nói.

- Hả, vâng.

Trợ thủ thứ nhất vội vàng dùng máy hút hút hết máu trong khoang bụng.

Rè rè.

Trong tiếng hút của máy, máu dần dần giảm đi, tốc độ xuất huyết cũng chậm lại.

- Kẹp trúng rồi.

Bác sĩ Đào không nhịn được hưng phấn nói.

- Chỉ.

Nhưng gương mặt Giang Khương vẫn không chút biểu hiện gì, một lần nữa vươn tay ra. Y tá bên cạnh vội đưa kim và chỉ vào tay Giang Khương.

Bác sĩ Đào kéo kính hiển vi xuống, đưa đến trước mắt Giang Khương, nhưng hắn lắc đầu từ chối.

Muốn khâu mạch máu, đa số bác sĩ phải dùng kính hiển vi mới có thể nhìn thấy mà khâu, nhưng Giang Khương lại không cần. Vì hắn cảm thấy dùng thứ đó lại càng vướng víu hơn.

Giang Khương nheo mắt, nhìn chăm chú vào mạch máu bị vỡ, sau đó cầm kim bắt đầu khâu lại. Bác sĩ Đào và hai bác sĩ khác đều mở to mắt. Bởi vì bác sĩ Giang không cần kính hiển vi, mà điều này không phải người bình thường có thể làm được.

Hơn nữa các cô biết rất rõ, Giang Khương phải nhắm trúng miệng vết thương thì mới có thể nhắm chính xác mà khâu lại.

Khâu lại mạch máu còn khó hơn so với khâu bất cứ vết thương nào.

Trong lúc không khí trong phòng phẫu thuật rất khẩn trương, ở khoa Cấp cứu, ba vị quân nhân sắc mặt nghiêm túc đang đứng. Vị quân nhân đầu lĩnh trên vai đeo quân hàm hai gạch ba sao, sau khi nhìn chung quanh một chút liền bước đến hỏi y tá.

- Chào cô, xin hỏi đồng chí Giang Khương có ở đây không?

Y tá đang bận rộn viết bệnh án liền ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thoáng qua vị quân nhân trước mặt liền có chút sửng sốt, vội vàng đứng lên, trả lời:

- Chủ nhiệm Giang đang làm phẫu thuật trên lầu.

- Trên lầu?

Vị quân nhân theo ánh mắt của y tá nhìn thoáng qua, sau đó nói:

- Chính là lầu một sao?

- Vâng, ở lầu một.

Nhìn biểu hiện nghiêm túc của đối phương, cô y tá có chút khẩn trương, vội vàng đáp.

- Vâng, cảm ơn.

Vị quân nhân lập tức xoay người bước lên cầu thang.

Nhìn vị quân nhân bước lên cầu thang, hai người đằng sau đeo mũ giáp màu trắng, bên trên có ghi hai chữ “Hiến binh”, cô y tá đột nhiên cảm thấy không ổn.

- Xử lý cầm máu lần hai.

Giang Khương vươn tay, cô y tá bên cạnh lập tức đưa kẹp cầm máu vào tay Giang Khương.

Lúc này, một cô y tá khẩn trương bước vào phòng phẫu thuật, đứng ngoài cửa, cố gắng không đến gần bàn phẫu thuật, nói:

- Chủ nhiệm Giang, bên ngoài có ba vị Hiến Binh đến từ tổng cục Chính trị, nói có việc tìm anh.

- Hiến Binh?

Giang Khương đang định đưa kẹp xuống kẹp điểm xuất huyết thứ hai liền dừng lại, mà nhóm bác sĩ Đào bên cạnh cũng cảm thấy sửng sốt.

Những người tham gia giải phẫu ngày hôm nay đều thuộc quân đội. Thậm chí bác sĩ Đào còn có quân hàm kỹ thuật chuyên nghiệp cấp bảy. Còn hai bác sĩ chuyên tu đến từ quân đội kia lại càng biết Hiến Binh của Tổng cục chính trị đại diện cho điều gì?

Bọn họ đến tìm Chủ nhiệm Giang, chẳng lẽ…Tất cả mọi người đều lo lắng liếc mắt nhìn Giang Khương.

Nhưng sau khi sững người một chút, Giang Khương vẫn tiếp tục giải phẫu, chỉ nói:

- Nói cho bọn họ biết tôi đang phẫu thuật, bảo bọn họ chờ đi.

- Vâng.

Cô y tá giật mình, không nghĩ đến Giang Khương lại trả lời như vậy. Hơn nữa, nghe Hiến Binh đến tìm mình vẫn có thể duy trì bình tĩnh như thế. Nhưng mặc kệ thế nào, đối phương là Chủ nhiệm, cô phải phục tùng, liền vội vàng xoay người bước ra ngoài, truyền đạt lời nói của Giang Khương.

- Cậu ta bảo chúng ta chờ? Chẳng lẽ cậu ta không biết chúng ta thuộc phòng Điều tra của Tổng cục Chính trị sao?

Nghe cô y tá truyền đạt lại lời, vị Thượng tá liền cau mày, nói:

- Bảo cậu ta ra đây, nếu không thì chúng tôi sẽ đi vào.

Thấy vị quân nhân tức giận, cô y tá đành phải quay vào phòng giải phẫu.

- Chủ nhiệm Giang, bọn họ đang ở trong phòng thay đồ. Vị Thượng tá dẫn đầu nói nếu anh không ra ngoài, bọn họ sẽ vào đây.

Đứng ngoài cửa, cô y tá cẩn thận nói với Giang Khương.

Lúc này, Giang Khương vừa mới xử lý điểm xuất huyết thứ hai, nghe được lời này, mày hơi cau lại, sau đó đặt kim khâu xuống khăn đã được khử trùng, ngẩng đầu nhìn bác sĩ Đào đang lo lắng:

- Bác sĩ Đào, chị tiếp tục đi nhé, tôi ra ngoài hai phút sẽ trở lại.

- Vâng, xin cậu nhất định phải trở lại.

Nhìn gương mặt vẫn bình tĩnh của Giang Khương, bác sĩ Đào gật đầu. Mặc dù cô không biết Chủ nhiệm Giang có chuyện gì với Hiến binh, nhưng cô biết cuộc phẫu thuật lần này không thể không có hắn. Nếu Chủ nhiệm Giang không quay lại, một mình cô tuyệt đối không cách nào cứu được người này.

Lúc này cô chỉ có thể lựa chọn tin tưởng Giang Khương, đồng thời hy vọng hắn có thể bình yên trở về.

Giang Khương dựa theo tiêu chuẩn, giơ hai tay trước ngực, sau đó bước ra ngoài cửa, rồi dùng lưng đẩy cửa phòng bước ra ngoài.

Mọi người nhìn thân ảnh lạnh nhạt biến mất sau cánh cửa, đột nhiên cảm thấy mất đi một trụ cột.

Nhìn một người đeo khẩu trang, mặc quần áo giải phẫu, đeo đôi bao tay đầy máu xuất hiện trong phòng thay đồ, vị Thượng tá vẫn chờ ở chỗ này liền hỏi:

- Cậu là Giang Khương?

Nhìn ba người trước mắt, Giang Khương cũng không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn ba người, trầm giọng nói:

- Nơi này là phòng phẫu thuật, ai cho phép các người vào đây?

Nghe Giang Khương hỏi lại, ba người đều sửng sốt. Bọn họ làm việc trong Tổng cục Chính trị nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên thấy có người dám ăn nói với bọn họ như vậy.

Vị Thượng tá dẫn đầu liền tức giận, lấy từ trong túi một tờ giấy, giơ lên trước mặt Giang Khương, lạnh lùng nói:

- Giang Khương, chúng tôi là Hiến Binh của Tổng cục Chính trị, nhận lệnh đến đây mang cậu trở về tiếp nhận điều tra. Mời cậu đi theo chúng tôi một chuyến.

- Mặc kệ các người là ai, bây giờ các người ra ngoài cho tôi. Nơi này không cho phép người ngoài bước vào. Phẫu thuật xong tôi sẽ ra.

Nhìn công văn trong tay đối phương, ánh mắt Giang Khương không hề có chút sợ hãi, đưa một tay chỉ ra ngoài cửa.

Dứt lời, Giang Khương liền xoay người bước vào phòng phẫu thuật. Bây giờ trong đó đang chờ hắn. Ở đây càng lâu lại càng nguy hiểm.

Vị Thượng tá và hai Trung úy đi cùng đều tức giận. Nhiều năm như vậy, đúng là lần đầu tiên thấy người ngang ngược như Giang Khương.

- Đứng lại.

Vị Thượng tá rút súng bên hông, nhanh chóng đuổi theo Giang Khương.

Nhưng y còn chưa bước qua khỏi cánh cửa phòng rửa tay, Giang Khương đã xoay người, một cước đạp trúng ngực của y, đá bay y ra ngoài.

Cạch cạch!

- Dám tập kích Hiến Binh?

Vị Thượng tá không thể tin được chật vật bò dậy từ mặt đất, cùng với hai Trung úy rút súng bên hông, nhắm ngay Giang Khương, tức giận quát mắng:

- Mau giơ tay lên, nếu không đừng trách chúng tôi không khách sáo.

Giang Khương đứng ngay cửa phòng rửa tay, nhìn ba người trước mắt, nhẹ nhàng chỉ cánh cửa dưới chân mình, ánh mắt lạnh lùng:

- Bắt đầu từ chỗ này là phòng phẫu thuật, là khu vực cấm. Bất luận kẻ nào cũng không được tiến vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK