Mục lục
Binh Vương Thần Bí - Giang Khương (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- A!

Nhìn hai người đột nhiên trở lại như cũ, vị bác sĩ cũng cảm thấy choáng váng. Không biết hai người có gặp phải quỷ hay không?

- Mau gọi điện thoại cho ba của tôi, Lâm Hướng Tiền. Mau lên, tôi sợ, tôi sợ lắm. Mau lên.

Lâm Mẫn hoảng sợ nhìn vị bác sĩ, lớn tiếng cầu cứu.

- Lâm Hướng Tiền? Thị trưởng Lâm?

Vị bác sĩ không giống như Giang Khương, nghe tên không biết là ai, vừa mới nghe xong, sắc mặt cả kinh. Vị cảnh sát giao thông bên cạnh cũng biến sắc. Y vừa mới tìm thấy giấy phép lái xe của người này, cũng họ Lâm.

- Chẳng lẽ...

Lập tức, vị cảnh sát giao thông không dám chậm trễ, móc điện thoại ra gọi điện báo cáo. Đây là công tử của Thị trưởng Lâm, không thể để xảy ra vấn đề gì được.

Rất nhanh, mọi người liền xác định được thân phận của vị Lâm công tử này, trên xe cứu hộ liền nháo nhào.

Giang Khương tất nhiên là không biết việc gì. Sau khi đưa hai người trở lại trường học, đã ngồi xe quay về phòng làm việc.

Buổi tối, phòng làm việc yên tĩnh vô cùng. Giang Khương nhìn căn phòng tối om bên cạnh, liền biết Lưu Lạc Dương chỉ sợ đi chơi với bạn gái rồi. Còn phòng của Chủ nhiệm Trương cũng tối mù, xem ra cũng không có ở nhà.

Nếu không cần chào hỏi bọn họ, Giang Khương cảm thấy yên tĩnh hơn. Hắn tắm rửa một cái, chuẩn bị bắt đầu tu luyện.

Tắm rửa xong, Giang Khương trở lại giường, lấy cái bình nhỏ đựng Vân Tuyền Đan, đổ một viên ra tay, đang định bỏ vào trong miệng, đột nhiên có chút do dự, thở dài một hơi rồi thả viên thuốc vào lại trong bình, sau đó móc ra bình Tham Linh Hoàn, lấy ra một viên bỏ vào miệng.

Cảm nhận Tham Linh Hoàn hóa thành một dòng nước chảy xuống yết hầu, Giang Khương nhẹ nhàng thở hắt ra, sau đó nằm xuống.

Nhưng hắn cũng không nhắm mắt mà bắt đầu suy nghĩ. Lúc trước, hắn liều lĩnh, thậm chí lãng phí một số dược lực cũng muốn kiên trì dùng Vân Tuyền Đan, cũng bởi vì sự xuất hiện của cô gái tên Sơn Trường.

Nếu bây giờ đối phương đã tìm hắn, hắn có tiếp tục dùng Vân Tuyền Đan nữa cũng không có ý nghĩa.

Nhưng, cho dù hắn lo lắng, cũng không muốn cầu cứu Thiên Y Viện. Dù sao, cô gái kia cũng vì hắn mà đến, hơn nữa còn đáng sợ đến như vậy, Giang Khương thật không tự tin đối mặt với người phụ nữ như thế.

Nếu như có thể, hắn thật sự muốn mặc kệ hết thảy, chạy trước cái đã. Nhưng bây giờ hắn trốn cũng không dám trốn. Cảm giác ở trong nội tâm nói cho hắn biết, cô gái này rất đáng sợ. Một thân sát khí, còn có mùi máu tươi lờ mờ, tuyệt đối không phải là giả.

Nếu hắn chỉ có một mình, bỏ trốn sẽ dễ dàng, nhưng đối phương đã chú ý đến Từ Thanh Linh và Lý Tiểu Vũ, thậm chí còn đưa ra yêu cầu cho hai cô, ý tứ trong đó là có thể hiểu.

Giang Khương nhẹ nhàng thở dài, lắc đầu, rốt cuộc đưa ra quyết định, ngày mai hắn vẫn đi uống trà. Nếu như không đến thời khắc cuối cùng, hắn sẽ không cầu cứu Thiên Y Viện. Dù sao lai lịch đối phương còn chưa rõ ràng.

Sáng hôm sau, Giang Khương thức dậy, cảm nhận được một tin tức hiện ra trong đầu, chậm rãi thở hắt ra. Tham Linh Hoàn yếu hơn so với Vân Tuyền Đan không ít. Nhưng dược tính của nó cũng xem như giảm xóc, không đến mức lãng phí Vân Tuyền Đan.

Ăn sáng xong, Giang Khương đang định qua chỗ Hồ lão hỗ trợ, nhưng bị Chủ nhiệm Trương gọi lại:

- Giang Khương, đừng chạy loạn nữa. Cả ngày không thấy cậu. Từ hôm nay trở đi, cậu sẽ bắt đầu nghiên cứu và kiểm tra các báo cáo của cục Y tế địa phương, đồng thời tiến hành đối chiếu lại các trường hợp này.

- Vâng.

Giang Khương biết rõ, đây là một trong những công việc cơ bản nhất của phòng làm việc. Bình thường đều do Chủ nhiệm Trương tự mình xử lý. Nhưng nếu đã giao cho hắn thực tập, hắn lập tức nhận lời. Dù sao buổi chiều mới đi uống trà, hắn trước tiên nên xử lý công việc, tránh cho Chủ nhiệm Trương ngày nào cũng nhìn hắn không vừa mắt.

Lập tức đi theo Chủ nhiệm Trương vào phòng làm việc. Giang Khương do dự một chút rồi hỏi:

- Chủ nhiệm Trương, có thể hỏi anh một vấn đề được không?

- Vấn đề gì?

Nghe Giang Khương hỏi có chuyện cần thỉnh giáo, Chủ nhiệm Trương vui vẻ gật đầu:

- Nói đi.

Thấy giọng nói vui vẻ của Chủ nhiệm Trương, cũng không từ chối, Giang Khương âm thầm mỉm cười, quả nhiên là đã làm đúng. Đối với người như Chủ nhiệm Trương, chỉ cần khách sáo với y một chút, ứng phó sẽ rất đơn giản, lập tức nói:

- Xin hỏi anh có từng nghe qua người tên Sơn Trường không?

- Sơn Trường?

Chủ nhiệm Trương có chút sửng sốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK