Mục lục
Binh Vương Thần Bí - Giang Khương (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Mịch và Mã Tiểu Duệ biết rất rõ, bây giờ rất nhiều người chú ý đến Giang Khương. Ít nhất là có một số y sư đang cảm thấy rất hứng thú với hắn. Nhưng bây giờ vẫn còn kiêng kỵ thân phận y sĩ chính thức của Giang Khương trong viện, lại còn là đệ tử của La y sư.

Nếu năng lực tự khỏi của Giang Khương bị lan truyền rộng rãi ra ngoài, sẽ có rất nhiều y sư, thậm chí là Thiên y sư sẽ có hứng thú với hắn. Đến lúc đó chỉ sợ sẽ phiền phức hơn nữa.

Cho nên, nghe La y sư nói như vậy, hai người liền gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Gần một tiếng sau, nồng độ thuốc trong máu Giang Khương chỉ còn lưu lại một chút. Tốc độ này khiến cho ba người kinh hãi không thôi.

Thuốc mê do Mã Tiểu Duệ tự mình điều chế cũng đã được bài tiết ra ngoài. Bình thường thuốc gây ảo giác thì sẽ mất ba tiếng để tiến hành tan rã trong cơ thể người, còn thuốc gây cuồng bạo thì lâu đến năm tiếng.

Nói cách khác, trong tình huống bình thường, muốn đào thải thuốc gây ảo giác ra ngoài cơ thể, nhất định phải mất đến sáu tiếng. Còn thuốc gây cuồng bạo thì mất đến mười mấy tiếng. Cho dù dùng rất nhiều thuốc lợi tiểu và thuốc chống co bóp để thúc đẩy tốc độ đảo thải cũng phải mất từ ba đến năm tiếng.

Nhưng bây giờ chưa đến một tiếng, toàn bộ thuốc trong cơ thể Giang Khương trên cơ bản đã đào thải gần hết. Tốc độ này quả thật rất kinh người. Hơn nữa, Giang

Nguyên dưới tác động của thuốc mà duy trì lâu như vậy, nói rõ năng lực tự vệ của cơ thể rất kinh khủng.

Khả năng tự khỏi và bảo vệ cơ thể như vậy, có thể nói là siêu năng lực, còn Giang Khương thì có thể gọi là siêu nhân.

- Được rồi, hẳn là không còn vấn đề gì nữa. Ta đang chỗ Lưu Mộc Dương. Hai đứa ở lại đây trông chừng.

La y sư nhìn thoáng qua máy giám sát đầu giường, xác nhận tất cả đã có chuyển biến tốt, lúc này mới gật đầu, dặn dò hai cô gái một tiếng rồi bước ra ngoài.

Đối với những gì mà Giang Khương phải chịu trong phòng sám hối, bây giờ ông vẫn còn chút tức giận khó tiêu. Mặc dù ông không lo lắng bên phía viện Giám sát xảy ra vấn đề gì, nhưng ông vẫn quyết định đến chỗ của Lưu Mộc Dương, tỏ thái độ của ông một chút.

Mã Tiểu Duệ thấy tình huống của Giang Khương lúc này, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhớ đến Tuyên Tử Nguyệt vẫn còn đang chờ bên ngoài, liền vội vàng bước ra ngoài, để Tuyên Tử Nguyệt vào trong thăm Giang Khương, có như vậy mới khiến cô yên lòng được.

- Lý Tự Cường, anh xác định tất cả đều là do anh tự mình chủ trương?

Ủy viên giám sát lạnh lùng nhìn Lý phán quan, hỏi:

- Nếu anh dám giấu giếm chuyện gì, đã từng là ủy viên giám sát của Viện Giám sát, hẳn anh biết hậu quả là như thế nào.

Lý phán quan mà lúc trước lúc nào gương mặt cũng nhăn nhó như thể người ta nợ mình rất nhiều tiền lúc này lại xanh cả mặt, hai mắt không còn bất kỳ vẻ kiêu ngạo gì nữa. Ông ta cố gắng trấn định, gật đầu nói với ủy viên giám sát:

- Ủy viên Hầu, tôi hiển nhiên là biết. Nhưng việc này quả thật là do tôi nhất thời hồ đồ.

Nhìn thái độ bớt kiêu ngạo của Lý phán quan, còn có sắc mặt tái xanh và chần chừ, ủy viên Hầu lạnh nhạt cười, sau đó gõ nhẹ lên trên bàn.

Cộc cộc. Trên bàn phát ra hai tiếng, nghe vào trong tai Lý phán quan chẳng khác nào sấm sét, khiến toàn thân ông ta run lên.

Đợi đến khi ông ta ngẩng đầu lên, một người bước vào, trên tay còn có một tách trà nóng.

Sắc mặt Lý phán quan đột nhiên trắng bệch.

- Uống đi, nghe nói bên trong có rất nhiều cam thảo, mùi vị hẳn không tệ.

Ủy viên Hầu mỉm cười nhìn Lý phán quan sắc mặt trắng bệch, nói.

- Tôi nói, tôi sẽ nói.

Chỉ nghe vài lời của Ủy viên Hầu, còn có nụ cười trên gương mặt, rồi nhìn tách trà đang đặt trước mặt mình, Lý phán quan giống như nhìn thấy ma quỷ, vội thẳng thắt lưng, gương mặt sốt ruột lẫn khẩn trương:

- Xin lỗi, ủy viên Hầu, tôi sẽ nói hết toàn bộ. Tôi vẫn còn giấu diếm, tôi sẽ nói hết toàn bộ.

- Uống đi, để lạnh uống sẽ không tốt.

Nhìn Lý phán quan đột nhiên chuyển biến thái độ, gương mặt Ủy viên Hầu đột nhiên lạnh lại:

- Uống đi.

Nhìn ánh mắt phát lạnh của Ủy viên Hầu, Lý phán quan giống như bị rút hết sức lực, ngã xuống ghế, ánh mắt tràn đầy sự tuyệt vọng lẫn hối hận.

Ông ta cho rằng mình vẫn còn may mắn, có thể che giấu được cho hai người kia. Nếu ông nói ra, cho dù sau này ông có thể tiếp tục ở lại trong viện, chỉ sợ cũng sẽ không có được cuộc sống tốt. Nhưng thật không ngờ Ủy viên Hầu không tin lời ông ta nói, thậm chí còn dùng đến cả loại trà này.

Đã từng là ủy viên của viện Giám sát, ông ta biết rất rõ đây là loại trà gì, nhưng ông thật không ngờ, Ủy viên Hầu lại được quyền sử dụng nó, yêu cầu ông phải uống. Lúc này hối hận đã không còn kịp nữa rồi.

Vốn vừa rồi nếu ông ta không ôm tâm lý may mắn, như vậy sẽ không uống chén trà này. Hơn nữa nội viện cũng sẽ cho ông một cơ hội tiếp tục ở lại ngoại viện. Nhưng bây giờ, Ủy viên Hầu đã sử dụng Hoặc Tâm trà, nói rõ Ủy viên Hầu đã không còn cho ông ta cơ hội nữa.

Hai tay Lý phán quan run rẩy, chậm rãi nâng tách trà cẩn thận uống vào.

Mùi vị rất ngon, ngọt, thậm chí còn có mùi thơm, nhưng trong lòng Lý phán quan tràn đầy đau khổ.

Bởi vì tham lam mà đi sai đường, vứt bỏ tiền đồ tốt đẹp của mình. Vốn ông chỉ cần kiên nhẫn một chút, không tham lam Vân Cực Đan, chỉ trong vòng hai năm, chung quy có thể tích cóp đủ mà đổi một viên.

Lý phán quan uống một hơi, khóe mắt chảy xuống hai hàng nước mắt.

Sau mười phút, ủy viên Hầu hài lòng gật đầu, sau đó nhìn Lý phán quan, thở dài nói với thuộc hạ bên cạnh:

- Được rồi, đưa anh ta trở về. Sau khi anh ta tỉnh lại, đọc lệnh cấm cho anh ta nghe, rồi bảo anh ta tự mình rời khỏi.

- Vâng.

Sau khi gật đầu với thuộc hạ một cái, Ủy viên Hầu cầm bản báo cáo chậm rãi bước ra khỏi phòng thẩm vấn.

Sau khi ra khỏi, gương mặt vốn đang lạnh lùng liền âm trầm vài phần:

- Tôn Nghị, Liêu Dương.

Ủy viên Hầu nhẹ nhàng thở dài, sau đó lắc đầu. Y quả thật không nghĩ đến sự việc này lại có liên quan đến hai người.

Một người là cháu của thiên y sư Liêu Long Căn, một người là cháu ngoại của thiên y sư Chu Thế Dương.

Đương nhiên, Ủy viên Hầu cũng không lo lắng lắm. Dù sao ông cũng sẽ đem bản báo cáo này giao lại cho Thiên y sư Lưu Mộc Dương. Hơn nữa, Viện trưởng Từ cũng đang lưu ý việc này, hẳn sẽ không có vấn đề gì quá lớn.

Cộc cộc.

Ủy viên Hầu nhẹ nhàng gõ vài cái, sau đó nghe được tiếng của Lưu Mộc Dương truyền từ bên trong ra:

- Mời vào.

Cẩn thận đẩy cửa vào, nhìn thấy Thiên y sư Lưu Mộc Dương đang ngồi sau bàn làm việc, đằng trước còn có một người nữa.

- La lão, ngài cũng ở đây sao?

Ủy viên Hầu mỉm cười chào La y sư một câu.

- Là Hậu y sư à?

La y sư cũng gật đầu, sau đó nói:

- Thế nào? Có kết quả thẩm vấn bên kia chưa?

- Đã có. Tôi cố ý mang đến đây cho Chủ nhiệm Lưu.

Ủy viên Hầu cười nói, sau đó đưa bản báo cáo đến trước mặt Lưu Mộc Dương:

- Chủ nhiệm, đây là khẩu cung của Lý Tự Cường, ngài xem qua một chút.

- Ừm, vất vả rồi.

Lưu Mộc Dương gật đầu, sau đó mở quyển báo cáo ra, cẩn thận xem qua.

Nhìn Thiên y sư Lưu Mộc Dương bắt đầu xem báo cáo, mặc dù La y sư rất nôn nóng, nhưng cũng vẫn nhàn nhã ngồi uống trà. Dù sao đây cũng là chuyện của viện Giám sát, lại dính đến Giang Khương, ông không tiện hỏi thăm quá dồn dập.

Chỉ là La y sư nhìn thấy Lưu Mộc Dương cau chặt lông mày, trong lòng cả kinh, không biết chuyện gì lại khiến Lưu Mộc Dương có biểu hiện như thế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK