Mục lục
Binh Vương Thần Bí - Giang Khương (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Đặc vụ ở nước ngoài?!

Đội trưởng đội lính dù sửng sốt, sau đó ánh mắt nhìn Giang Khương lộ một tia khó tin. Quân hàm của gã không cao, thậm chí cũng không biết có cái biên chế đó. Nhưng trong lòng tất cả các chiến sĩ đều tin rằng, nước ngoài... Tuyệt đối có đội ngũ bí mật của Hoa Hạ.

Nhưng ai dám nói rõ ràng trực tiếp ra mình là đặc vụ ở nước ngoài chứ...

- Cậu xuất ngũ rồi à?

Đội trưởng đội lính dù lộ vẻ cẩn thận thêm vài phần. Nếu bên ngoài có người nghe nói như vậy, hẳn gã sẽ không tin. Nhưng có thể tiến vào nhiệm vụ này, tuyệt đối không phải là loại người bình thường. Lập tức gã nhìn người thanh niên Giang Khương có vẻ nhỏ tuổi hơn mình một chút này, không nhịn nổi, cẩn thận hỏi.

- Không còn biên chế nữa...

Giang Khương lắc đầu.

- Hả?

Đội trưởng đội lính dù lại sửng sốt. Không còn biên chế nữa có hai ý nghĩa. Một là toàn bộ rời biên chế, sát nhập một đơn vị khác. Thứ hai là toàn quân bị diệt... Nhưng chuyện như vậy chỉ xuất hiện ở thời kỳ kháng chiến trước kia.

Nhìn đội trưởng đội lính dù còn chưa hiểu rõ ý của mình, Giang Khương nhìn thoáng qua khoang máy bay trên đỉnh đầu, lạnh nhạt nói:

- Đều chết trận cả rồi. Chỉ còn lại mình tôi...

Lúc này, máy bay cũng sắp cất cánh, mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng. Tiếng ù ù của máy bay cũng vang lên.

Nghe tiếng động ầm ầm thật lớn này, Giang Khương nhìn đội trưởng đội lính dù vẫn đang kinh hãi, cười cười, sau đó giơ một ngón tay lên trước miệng.

Nhìn Giang Khương ra hiệu, đội trưởng đội lính dù liền vội vàng gật đầu, tỏ vẻ đã rõ. Chuyện như vậy tất nhiên không thể để lộ ra ngoài. Chẳng qua ánh mắt gã nhìn Giang Khương đã bắt đầu lộ vẻ kính nể cực kỳ.

Mặc dù bọn họ đều là binh chủng ưu tú nhưng so với chiến sĩ ra nước ngoài chiến đấu sinh tử, dốc sức vì nước như vậy thì còn kém quá xa. Một người rời khỏi biên chế, không ngờ toàn bộ thành viên đều chết trận... Người thanh niên trước mắt này rốt cục đã vào sinh ra tử thế nào. Thảo nào ngay chả nhiệm vụ nguy hiểm thế này cũng dám tham gia.

Nói xong những lời này, Giang Khương liền bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, trên mặt lộ ra một tia thả lỏng trước nay chưa từng có.

Mấy năm kinh nghiệm kia hắn vẫn luôn mang nặng trong lòng, không dám nói với ai. Vừa rồi mình nói ra mọi chuyện, cảm thấy giống như thả được một tảng đá lớn trong lòng. Đối với vị đội trưởng đội lính dù này, hắn cũng không lo lắng gì. Là một quân nhân, hiển nhiên gã phải biết chuyện gì nên nói, chuyện gì không.

Mà một gã quân nhân cấp thấp như vậy cũng không có khả năng tiếp xúc với quyền hạn gì quá cao. Ngược lại đây đúng là đối tượng tốt để thổ lộ. Vốn Giang Khương cũng không muốn nói lời tùy tiện, nhưng vị đội trưởng lính dù trước mắt này khiến Giang Khương có cảm giác như đối mặt với đội trưởng năm đó, làm hắn cảm thấy tương đối tin cậy.

Hơn nữa cho dù chẳng mai vị đội trưởng lính dù kia có tiết lộ ra ngoài chút gì, người khác cũng chỉ coi là mấy lời tán dóc mà thôi. Trong doanh trại, chuyện truyền kỳ của quân nhân rất nhiều, cũng không riêng gì chuyện của Giang Khương. Đối với chuyện này, hiện tại Giang Khương cũng không lo lắng như lần đầu tiên nữa.

Tựa nhẹ vào vách khoang máy bay, hô hấp Giang Khương chậm rãi dài dần, phương pháp vận khí Ngũ Cầm Hí trong cơ thể cũng bắt đầu di động chậm rãi, bắt đầu lan tràn ra tứ chi quanh thân. Nơi này cách Lỗ Sơn cũng không xa lắm, Giang Khương cố gắng hết sức điều chỉnh trạng thái của mình. Nhảy dù từ độ cao năm nghìn mét cũng không phải chuyện đùa. Nếu trạng thái không tốt, gặp số xui xẻo thì chuyện ngã chết là hoàn toàn có khả năng.

- Hú hú hú...

Quả thật không bao lâu sau, trong khoang máy bay nhanh chóng truyền tới tiếng còi cảnh báo dồn dập. Đèn đỏ trên vách cũng bắt đầu lóe sáng rất nhanh. Cùng với tiếng còi cảnh báo và đèn báo, không khí trong khoang máy bay cũng khẩn trương lên trong nháy mắt. Lúc này Giang Khương cũng mở mắt, nhìn vẻ mặt thoáng cái nghiêm túc của các chiến sĩ, trong lòng cũng bắt đầu hơi hồi hộp.

Hắn đã được huấn luyện một ít hoạt động nhảy dù, nhưng nói nghiêm khắc thì tổng cộng chỉ có hai lần kinh nghiệm nhảy dù chính thức. Lần này nhảy dù có thể nói là một thử thách cực kỳ khó khăn. Hít sâu hai hơi, Giang Khương bắt đầu lặng yên chú ý từng bước xác nhận ba lô dù. Mấy thứ này giờ đều là phương thức bảo vệ tính mạng tốt nhất. Nhảy từ trên cao xuống như vậy, sau khi nhảy là chẳng còn hối hận nổi chuyện gì nữa.

- Mọi người chuẩn bị sẵn sàng, móc nối...

Đội trưởng lính dù đứng dậy nhìn mọi người, bắt đầu kiểm tra từng bao dù của mọi người, thỉnh thoảng cũng kéo kéo, xác nhận móc đã móc vào dây trên khoang.

Gã kiểm tra tất cả hệ dây của Giang Khương xong liền chào kính cẩn với Giang Khương. Đội trưởng lính dù hiểu rất rõ, mục tiêu của Giang Khương cũng không giống bọn họ. Mặc dù sao đó hẳn có thể còn gặp lại nhưng hiện tại nhảy xuống, ai cũng không dám nói một trăm phần trăm là có thể rơi xuống đất an toàn hay không. Cho nên đây chẳng biết là từ biệt hay là...

Lúc này Giang Khương cũng thận trọng chào lại, lại quay đầu nhìn các đội viện đội dù khác, trong lòng thầm nói:

- Hy vọng còn có thể gặp lại mọi người!

- Tít tít tít...

Tiếng cảnh báo thay đổi, đèn đỏ cũng biến thành màu xanh. Tất cả mọi người đều nghiêm mặt, biết đã tới lúc rồi.

Cửa đuôi khoang máy bay chậm rãi mở ra. Gió rất lớn mang theo khí lạnh buốt ập tới, khiến tất cả mọi người run rẩy.

Đợi tới khi cửa đuôi máy bay mở rộng hẳn, đội trưởng lính dù nhanh chóng đẩy mấy bao chuẩn bị riêng cho Giang Khương ra phía ngoài khoang, sau đó nhìn về phía Giang Khương đang đứng đầu.

Giang Khương gật đầu, sau đó lại nhìn về phía các chiến sĩ phía sau một chút, lại nhấc tay chào, sau đó liền bước vài bước về phía cửa đuôi khoang, đạp nhẹ vào cửa một cái, toàn thân liền bắn ra khỏi cabin.

Xuất hiện bên ngoài cabin, Giang Khương liền cảm thấy gió mạnh ập tới, khiến toàn thân ngột ngạt, căn bản không thể hô hấp. Thân thể hắn trong nháy mắt cũng cảm thấy lạnh ngắt. Giang Khương hiểu rất rõ, đây là cửa ải đầu tiên khi nhảy dù trên cao, thiếu dưỡng khí và lạnh.

Chẳng qua với tố chất thân thể Giang Khương vượt xa người bình thường, hơn nữa trong máy bay đã tạm thời vận chuyển phương pháp vận khí Ngũ Cầm Hí, khiến thân thể ở trạng thái tốt nhất, mặc dù hơi khó chịu nhưng ảnh hưởng đối với hắn không lớn. Vừa mới rời khởi cửa cabin, hắn liền nhanh chóng cúi đầu xuống, tạo một tư thế nhảy dù tiêu chuẩn...

Nhìn Giang Khương nhanh chóng thực hiện tư thế nhảy dù tiêu chuẩn, sau đó mang theo ba lô dù nhanh chóng đi xa, đội trưởng lính dù đứng ở cửa khoang cũng thở phào nhẹ nhõm. Đối phương không hổ là đặc vụ ở nước ngoài, năng lực thích ứng quả nhiên mạnh mẽ.

Gã lập tức vung tay tiếp. Người lính dù thứ hai lúc này cũng chạy vọt về phía cửa cabin, sau đó nhảy ra bên ngoài...

Đám lính dù nhảy ra ngoài khoang, trên không trung bắt đầu xuất hiện từng đáo mây trắng các loại. Dù trên lưng Giang Khương đã mở ra thuận lợi, vượt qua giai đoạn mở dù quan trọng nhất, đang ổn định lại, lúc này hô hấp cũng thoải mái hơn. Giang Khương nắm chặt dây điều khiển dù hai sườn, bắt đầu quan sát địa hình dưới chân.

Dù do lính dù sử dụng đều là loại dù có cánh, có thể khống chế phương hướng và điểm rơi tương đối. Hơn nữa hiện tại độ cao còn đủ, Giang Khương cũng sẽ không giống như những người khác. Hắn cố gắng đáp xuống địa phương gần thôn Tề La nhất. Trước khi xuất phát, hắn đã xem bản đồ vệ tinh vùng này.

Mặc dù hiện tại bên dưới bị phá hủy nghiêm trọng nhưng đại thể địa hình cũng không thay đổi. Trên trời cao còn có chút mây mù che lấp, Giang Khương nhìn quanh vài lần, hai mắt hơi nheo lại. Đồng tử hắn nhanh chóng co rút vài lần, mây mù trước mắt liền như tan đi, đại khái có thể phán đoán vị trí thôn Tề La.

Giang Khương bắt đầu kéo dây điều khiển dù, bay về hướng thôn Tề La. Chẳng qua số hắn dường như cũng không tồi. Ba cái bao hàng không có dù lúc này có một cái đang ở phía trước không xa, chậm rãi bay về cùng một hướng. Điều này khiến trong lòng Giang Khương cũng hơi vui vẻ. Mặc dù mấy món đồ này cũng không phải quan trọng đặc biệt nhưng dù sao vẫn tốt hơn túi cấp cứu trong ba lô của mình nhiều.

Gió trên trời cao vẫn hơi dữ dội, chẳng qua Giang Khương điều khiển dù trên không trung tuy hơi mất sức nhưng vẫn chậm rãi tới gần được thôn Tề La. Lúc này cảnh tượng phía dưới cũng càng ngày càng rõ ràng. Nhà cửa phía dưới đổ nát, còn cả những dãy núi sụp đổ khiến trái tim Giang Khương đập càng ngày càng mạnh.

- Mấy đứa nhỏ... Các con cần phải cố trụ vững, ngàn vạn lần đừng gặp chuyện gì không may đó...

Nhìn cảnh tượng thê thảm phía dưới, Giang Khương lẩm bẩm.

- Phố cũ thôn Tề La, nhà 103....

Giang Khương nhìn khu vực có phòng ốc tập trung duy nhất phía dưới chân, miễn cưỡng có thể nhận ra hai con đường nhỏ, sau đó chậm rãi gật đầu. Xem ra hẳn chính là nơi này rồi.

Theo dù của Giang Khương chậm rãi rơi xuống từ không trung, vơi vào thôn Tề La bị cả dãy núi bao quanh này, lúc này đã có không ít người chú ý tới dù của Giang Khương. Một số người bắt đầu hoan hô, chạy về hướng Giang Khương rơi.

Nhìn đám người hưng phấn phía dưới, còn mặt đất càng lúc càng gần, trái tim Giang Khương cũng cảm khái một hồi. Hắn hiểu rõ mình đến sẽ mang cho dân chúng nơi này cái gì, sẽ ảnh hưởng thế nào.

Một thứ đồ về, đó là hy vọng...

Khi cả bầu trời dầy đặc mây đen, núi sông sụp đổ, vô số thân nhân bằng hữu bị núi non nhà cửa đè sập, khắp nơi là cảnh hoang tàn, tất cả thông tin bị cắt đứt, tất cả mọi người sẽ tuyệt vọng. Bọn họ sẽ nghĩ, thế giới ngoài núi có phải cũng chịu cảnh hủy diệt tương tự không. Có phải tận thế đã tới rồi không.

Nhưng mình xuất hiện sẽ mang cho bọn họ ánh rạng đông và hy vọng. Ít nhất bọn họ đã rõ, thành thị ngoài núi vẫn còn tồn tại, quốc gia còn tồn tại, chính phủ và quân đội còn tồn tại. Sẽ có người tới cứu bọn họ, giúp bọn họ ra khỏi cảnh tuyệt vọng...

Một luồng ánh rạng đông và hy vọng như vậy, đối với những người tuyệt vọng này mà nói có giá trị tuyệt đối không thể ước lượng được....

Mang theo một tia cảm khái, lại nhìn vị trí bao hàng rơi tại vị trí núi rừng cách đó không xa, sau đó Giang Khương cũng tìm được một khoảng đất tương đối trống trải, chậm rãi rơi xuống.

Mặc dù bên này còn có vài cái cây méo mó nhưng so với xung quanh toàn đường dây diện, nơi này đã an toàn hơn rất nhiều.

Gió lúc này vẫn hơi lớn. Giang Khương miễn cưỡng điều khiển dù để nhảy, xoay xoay méo mó trong không trung rơi xuống. Chẳng qua bởi gió lớn, điểm rơi của Giang Khương nắm không quá chuẩn, rầm một tiếng liền rơi xuống đất, thuận thế nhoáng người, giảm lực, đập mạnh vào một tảng đá bên cạnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK