Mục lục
Binh Vương Thần Bí - Giang Khương (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn đám đại thiếu ngồi trước mặt mình, Giang Khương ngẩn người, chỉ thấy con ngươi của ai cũng đỏ bừng. Nếu không phải bây giờ đang là ban ngày, Giang Khương còn tưởng rằng mình gặp cương thi.

Nhưng cũng chỉ sửng sốt một chút, Giang Khương liền biết được những người này xảy ra vấn đề gì, sắc mặt tái xanh, hai mắt đỏ bừng, rõ ràng là có chuyện.

Hắn nhìn chằm chằm mọi người, chỉ thấy làn da của họ không hề có chút máu, hai mắt sung huyết, chỉ thiếu điều không bốc lửa mà thôi, nhìn qua không khác gì cương thi.

Thấy Giang Khương nhìn mình chằm chằm, trong lòng Khương Dương lại cảm thấy bất an, nhưng rồi lại cảm thấy vui. Nhìn biểu hiện của Giang Khương, chính là cảm thấy hứng thú với tình huống của bọn họ. Xem ra vẫn còn hy vọng.

Ban đầu chỉ có hai người Khương Dương là thật lòng đến tìm Giang Khương. Những người còn lại chỉ là thử thời vận. Nhưng khi nhìn thấy sự hứng thú toát ra từ mắt

của hắn, không hề cảm thấy kinh hãi, mọi người lúc này mới tin tưởng vài phần.

Giang Khương nhìn mọi người vài lần, trong lòng có chút sáng tỏ, sau đó mỉm cười. Đối với những người này, Giang Khương một chút đồng tình cũng không có. Những người trước mắt, người nào cũng có qua lại thân thiết với Trương Nguyên.

Hiện tại, trên cơ bản đã có thể xác định Trương Nguyên đến từ Huyết tộc vực ngoại. Bây giờ, người của Huyết tộc xuống tay với những người này, mục đích hẳn không phải đơn giản.

Mặt trận càng lớn, thu hoạch sẽ càng nhiều. Giang Khương xoa cằm suy nghĩ, nếu lần này mà thành công, rốt cuộc có thể đổi được bao nhiêu điểm. Nếu điểm không nhiều, như vậy cũng không có lời. Không tính đến phong hiểm sẽ gặp, chỉ nói đến ân tình đã nợ của Tôn Diệu Nguyệt, tâm trạng của Giang Khương liền không vui.

- Giang Khương.

Khương Dương lên tiếng, đã bị Giang Khương khoát tay chặn lại.

- Việc này rất phiền phức. Tôi sợ là sẽ không giúp được gì.

Giang Khương bình tĩnh nói:

- Thể chất và gien của các người đã bắt đầu biến dị, cho nên...rất xin lỗi.

Giang Khương vừa nói xong, mọi người đều sửng sốt, tất nhiên là không nghĩ đến Giang Khương vừa liếc mắt đã nhìn ra được vấn đề của bọn họ. Tuy Giang Khương trực tiếp cự tuyệt, nhưng trong lòng mọi người lại cảm thấy vừa vui mừng lẫn sợ hãi. Đặc biệt là hai người vẫn chưa đặc biệt tin tưởng Giang Khương. Giang Khương giống như thần tiên, chỉ nhìn bọn họ vài lần đã nhìn ra được mánh khóe bên trong, làm sao không khiến cho bọn họ cảm thấy vui mừng lẫn sợ hãi chứ?

- Nguyên thiếu, xin anh giúp đỡ chúng tôi. Chúng tôi đều bị Trương Nguyên hãm hại. Nếu anh nguyện ý giúp chúng tôi lần này, chúng tôi nợ ân tình của anh, sau này trong Tứ Cửu Thành, có việc gì cần anh cứ nói.

- Đúng, đúng, chỉ cần lúc này anh xuất thủ giúp chúng tôi. Sau này sẽ lấy anh dẫn đầu, mặc kệ chuyện gì chúng tôi cũng sẽ nghe theo anh.

Đám đại thiếu trước sau lên tiếng, thầm nghĩ có thể đả động được Giang Khương. Cảm giác bị người ta kề dao lên cổ thật không tốt chút nào. Lần này cúi đầu chịu nhục, tuyệt đối vẫn sẽ còn lần sau. Nên biết rằng, bảy gia tộc ở Hoa Hạ này không có gì là không thể làm được. Ai mà biết được sau này Trương Nguyên còn làm ra cái dạng gì nữa chứ?

Nhìn vẻ mặt cầu xin của mọi người, Giang Khương thật ra rất bình tĩnh, ánh mắt hiện lên sự đồng tình. Hắn không biết Trương Nguyên đã hạ độc những người này như thế nào, nhưng trên cơ bản chắc cũng chẳng có gì tốt. Những người này cả ngày nhàn rỗi, chơi bời lêu lổng, tay chân cũng chẳng sạch sẽ gì.

Bây giờ mà có cầm súng bắn chết hết cũng chẳng oan người nào.

Vốn chuyện như vậy hắn có thể cứu, nhưng cũng phải cân nhắc lại. Những người này vốn hay qua lại với Trương Nguyên. Trương Nguyên rõ ràng là muốn kéo cả đám xuống nước, trực tiếp kéo vào Huyết tộc.

Có những người này, sau này Huyết tộc muốn làm chuyện gì ở Hoa Hạ, tuyệt đối sẽ rất tiện. Ví dụ như chuyện lần này, nếu không có bảy gia tộc cự đầu cùng nhau làm, ai cũng không dám nhúng tay. Nhưng một khi có bảy người cùng tham gia, những chuyện tưởng chừng như không thực hiện được sẽ thực hiện được. Hơn nữa, tỷ lệ thành công ít nhất cũng phải hơn bảy phần.

Rõ ràng, Trương Nguyên ra tay không hề lưu thủ. Bây giờ gien trong cơ thể đã bắt đầu biến dị. Theo tình huống trước mắt, tuyệt đối là không thể nghịch chuyển. Tuy nói có thể khống chế, nhưng cũng không phải một mình Giang Khương và thời gian ngắn là có thể làm được.

Cho nên, Giang Khương cũng chỉ đồng tình một chút. Hơn nữa hắn còn phải dựa vào những người này để Trương Nguyên tiếp tục khuếch trương đến mức lớn nhất.

- Xin lỗi, tình huống này, tôi thật sự bất lực.

Giang Khương lắc đầu nói.

Thấy Giang Khương lắc đầu, sắc mặt Khương Dương liền biến đổi. Hắn liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được tình huống của mọi người. Muốn nói không có biện pháp, Khương Dương thật sự không tin, lại càng không muốn tin.

- Nguyên thiếu, tôi biết chúng tôi không thể trả được cái giá như lão gia tử nhà tôi đã trả, nhưng trong tay chúng tôi cũng có chút tiền.

Khương Dương nhìn chằm chằm Giang Khương, sợ hắn không đồng ý:

- Cho dù tiền không đủ, trong tay chúng tôi ở Tứ Cửu Thành này cũng có được cổ phần. Nếu Nguyên thiếu cảm thấy hứng thú, chúng tôi cũng có thể chuyển cho anh.

Những người bên cạnh nghe Khương Dương nói, tất cả đều gật đầu.

- Nguyên thiếu, chỉ cần anh đồng ý giúp đỡ, mấy ngàn vạn là không thành vấn đề.

- Đúng đúng, trong tay tôi cũng có cổ phần của một số doanh nghiệp, thu vào cũng không tệ lắm. Chỉ cần Giang thiếu gật đầu, tất cả đều cho anh.

Thấy đám đại thiếu nhao nhao lên như vậy, mặc dù Giang Khương có chút tâm động nhưng vẫn cố lắc đầu. Tiền quả thật rất mê người, nhưng điểm vẫn quan trọng hơn. Có điểm thì mới nâng cao được thực lực của mình.

Theo tình huống trước mắt, sức mạnh bản thân quan trọng hơn. Người có mâu thuẫn càng lúc càng nhiều. Nếu thực lực bản thân không mạnh, đến lúc đó gặp xui xẻo rồi, có nhiều tiền thì có ích lợi gì.

Tiễn đám đại thiếu đi, Giang Khương lại gọi điện thoại liên lạc với người của Cổ môn. Bây giờ đám đại thiếu đã đến bước đường cùng, chỉ có thể cúi đầu với Trương Nguyên.

Chỉ cần bọn họ cúi đầu, cho dù không có hắn tham dự, kế hoạch của Trương Nguyên cũng sẽ khởi động ngay. Đến lúc đó có thể nhìn thấy Trương Nguyên rốt cuộc muốn làm cái gì, rốt cuộc là môn phái nào của Huyết tộc và vào bao nhiêu người?

Và sau đó là những điểm tích lũy thơm ngon.

Trong lúc Giang Khương đang gọi điện thoại cho người của Cổ môn, Trương Nguyên cũng nhận được một báo cáo.

- Cái gì? Bọn họ đi tìm Giang Khương hỗ trợ? Bọn họ làm sao mà biết được?

Trương Nguyên tức giận nhìn thuộc hạ trước mặt:

- Tại sao bọn họ lại đi cầu cứu Giang Khương?

- Nguyên thiếu, chúng tôi cũng không biết tại sao bọn họ lại biết được.

Thấy vẻ mặt giận dữ của Trương Nguyên, gã thuộc hạ vội vàng thấp giọng đáp.

Trương Nguyên thở hổn hển hai hơi, lúc này mới ổn định tâm trạng, phất tay bảo thuộc hạ lui ra ngoài, sắc mặt biến ảo. Trước kia y hoàn toàn không cảm thấy Giang Khương là một sự uy hiếp. Không gia nhập, quan hệ cũng không lớn. Nhưng bây giờ bọn họ lại đi tìm Giang Khương hỗ trợ, Giang Khương nhất định sẽ phát hiện sự dị thường. Vì thế sẽ trở nên cảnh giác.

Với năng lực của Giang Khương, chuyện mà hắn cảnh giác, rất có khả năng sẽ mang đến phiền phức. Sau khi suy nghĩ, Trương Nguyên lạnh giọng nói:

- Giang Khương, đây chính là do vận khí của mày không tốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK