[...]
Tại bệnh viện.
Kiều Hiển Nông đang ung dung thưởng thức tách cà phê nóng và tìm tài liệu. Bên ngoài có rất nhiều tiếng ồn của báo chí nhưng hắn không quan tâm mấy.
Minh Kỳ bước vào, trên tay cầm sấp tài liệu nặng trĩu, anh than.
"Sao ngài lại cho lan tin mình bị tai nạn, như vậy chẳng phải ảnh hưởng đến chức vị sao? Bây giờ có bao nhiêu người muốn ngồi vào vị trí chủ tịch!"
"Tôi nhìn thấy cô ấy rồi." -Thanh âm đầy đặn khẳng định chắc nịch.
"Cô ấy... ngài nói ai cơ?"
"Lam Du tiểu thư?"
"Ừm, cô ấy cố tình đổi tên thành An Nhiên nên chúng ta mới không tìm thấy."
"Thảo nào... Vậy ngài cố tình tung tin là để cô ấy lo lắng cho mình à? Ấu trĩ."- Thanh âm nhỏ dần ở đoạn sau, Kỳ Nghiên đảo mắt qua hướng khác tỏ vẻ khing bỉ.
"Tìm ra rồi này. Tô An Nhiên..."
"Lam Du tiểu thư.. có con rồi? Lẽ nào là con của kẻ đó?"
Kỳ Nghiên nhận thấy sắc mặt Kiều Hiển Nông dường như hạ tông vài phần liền biết mình đã nói sai rồi, anh rối rít xin lỗi.
Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng la hét cùng tiếng đập cửa, làm cho nơi này không khí đã khó chịu nay lại tăng lên gấp bội phần!
"Hiển Nông.. mở cửa ra, tôi phải thăm anh ấy... Hiển Nông...."- Tịch Y gào thét bên ngoài cửa bị vệ sĩ chặn lại, cô ta lần nữa nói to.
"Hôm qua anh không nói gì thằng bé, có phải là đã chấp nhận em rồi không, Hiển Nông?..."
Hắn thấy Tịch Y quá phiền phức liền thẳng tay kêu vệ sĩ đuổi đi. Nhà báo bên ngoài lại được phen ghi chép, tin lần này quá nóng rồi!
Như đạt được mục đích thông báo cho cả thế giới biết, Tịch Y liền vui vẻ ra về dù là bị đuổi.
Kiều Hiển Nông thì không quan tâm lắm, cho rằng tin rộ lên thì vài ngày là sẽ xuống, dù sao cũng không phải hắn đính chính! Việc quan trọng bây giờ là phải tìm được vật nhỏ đã.
[...]
Chiều hôm đó, An Nhiên đến trường đón con thì nhận được tin hai đứa đã có người đón rồi. Cô tá hỏa, lấy điện thoại ra định gọi cho Kỳ Nghiên thì thấy dòng tin nhắn từ Kiều Hiển Nông.
"Tôi đón hai đứa đi chơi, bảy giờ sẽ trả về đúng nơi sản xuất."
An Nhiên khí thế đùng đùng, cô giận dỗi như muốn khóc, không ngừng nhắn tin hỏi địa chỉ, cuối cùng hắn cũng trả lời. Nữ nhân nhanh chóng lái xe đến khu vui chơi, vừa gặp hai đứa là đã khụy gối ôm chúng vào lòng, cô ức lắm, khóc không thành tiếng, cô chỉ có mỗi hai bảo bối này thôi! Không có chúng cô biết sống sao?
Không nói nhiều, An Nhiên vung tay tát một cái thật mạnh vào mặt Kiều Hiển Nông làm hắn chôn chân ngay tại chỗ, mặt hắn lệch sang một bên, tròng mắt mở to đến cực độ. Hai đứa trẻ cũng phải há hốc mồm một phen, chúng không hiểu tại sao cô lại giận dữ đến vậy. Khuôn mặt cô nghiêm nghị, ánh mắt tinh anh trước kia cũng không còn nữa, mà giờ đây chỉ còn sự thù hận. Nó như mặt biển đen không đáy vậy, vừa phẳng lặng lại có chút gợn sóng, rất khó tả, nó vừa có sự hờn tủi lại vừa có sự mềm lòng.
"Làm ơn đừng xuất hiện trước mặt mẹ con tôi nữa, đừng làm hại chúng."
"Tôi không có, tôi chỉ muốn..." - Lời còn chưa nói xong cô đã dẫn hai đứa trẻ đi.
"Chúng ta đi."
"Bù đắp..."
Nghe được hai chữ này An Nhiên càng cảm thấy nhạt, cô lạnh lẽo quay đầu.
"Cảm ơn lòng tốt của Kiều Hiển, nhưng tôi đỡ không nổi!'
Nói xong liền quay lưng bỏ đi để lại hắn bị bao người xung quanh nhòm ngó.
____
Giờ ngược nam9 thui=))))