"Hừ, lúc còn hẹn hò với tôi cô còn giả bộ, cho rằng mình có giá trị lắm sao? Cuối cùng thì... vẫn chỉ hạ mình làm điếm."
Bạch Tử Ngôn buông lời sỉ vả không thương tiếc, hiện giờ hắn chỉ muốn làm cô tổn thương. Càng như vậy hắn càng cảm thấy thoả mãn.
Còn vì sao chen chân được vào bữa tiệc này thì phải kể đến ngày hôm đó.
...
Sau khi Bạch Tử Ngôn ra khỏi khách sạn thì nhận được tin công ty hắn sẽ bị phá sản, cổ phiếu tụt dốc không phanh.
Chỉ sau một đêm thôi, mọi thứ mà hắn dày công vất vả xây dựng sẽ chấm dứt, HOÀN TOÀN.
Cuối cùng đành phải hạ mình cầu xin những ông chủ lớn. Nhưng đời đâu như là mơ! Chẳng một ai đồng ý hợp tác để vực dậy công ty cùng hắn.
Họ thậm chí còn nhẫn tâm đuổi hắn ra khỏi công ty.
Cũng đúng thôi, làm gì có ai rảnh mà hợp tác với một công ty sắp phá sản chứ!
Bạch Tử Ngôn gào thét thảm thiết giữa đường, trời lúc này bắt đầu mưa to không ngớt, sấm sét đánh vang vọng cả một bầu trời. Nó như nhìn thấu được tâm trạng của Tử Ngôn, điên cuồng cùng hắn trút giận.
Những hạt mưa nặng hạt trĩu xuống, rơi tí tách trên đường tạo thành những chiếc vương miện tuyệt đẹp.
Hắn ngồi giữa đường, ngẩn đầu nhìn lên bầu trời, nước mắt nước mũi chảy xuống hòa cùng nước mưa.
Người đi đường còn tưởng Tử Ngôn là kẻ điên đi lang thang không có nhà về, cả người hắn bốc ra mùi mồ hôi, hôi thối khủng khiếp.
Hắn chẳng còn nơi nào để đi, cũng chẳng có chốn nào để về nữa rồi. Nhà tan cửa nát, phải bán đi để trả nợ.
"Mất hết rồi, mất hết tất cả rồi..." Hắn lẩm bẩm không biết bao nhiêu lần.
Đột nhiên một đám người mặc đồ đen xuất hiện, bao quanh hắn thành một vòng tròn lớn.
Bạch Tử Ngôn ngẩn đầu, không thấy nước mưa rơi nữa rồi. Cả người hắn lạnh toát, nét mặt trắng bệch lại.
Đám người đó bắt hắn lên một chiếc xe lớn, hắn liều mạng vùng vẫy nhưng sức lực còn đâu. Họ quá to lớn, ai nấy phải to gấp đôi, gấp ba hắn.
Thấy hắn ồn quá, một trong số họ bình thản rút súng ra. Họng súng nhanh như chớp chĩa thẳng vào thái dương hắn.
"Cạch!" Người thanh niên to khoẻ đã lên nòng, Bạch Tử Ngôn chỉ cần chút sơ sảy là về chầu ông bà ngay!
Hắn vừa sợ vừa tuyệt vọng, biết kiếp này khó qua khỏi rồi!
Mắt hắn trợn lên, con ngươi nhỏ lại, da hắn sởn lên, vai cũng đưa lên cao. Hắn thu mình ngồi giữa hai tên vệ sĩ.
Rất nhanh, chiếc xe trở hắn đến một bãi đất trống, hai người đàn ông lớn hộ tống hắn xuống xe.
Tử Ngôn loạng choạng bò lổm ngổm dưới mặt đất, hai tay hắn đã bị trói thật chặt rồi. Bây giờ hắn có mười cái mạng cũng không thoát được.
"Chúng tôi đưa hắn đến nơi rồi, giờ làm gì tiếp thưa ông chủ?"
"Đánh!"
Chỉ một câu ra lệnh nhẹ nhàng, một đám người bắt đầu bu vào đánh cho hắn túi bụi.
Một trong những kẻ cầm đầu túm lấy tóc hắn, anh ta giẫm chân lên lưng hắn, ghì chặt xuống.
Mở loa to rồi đưa chiếc điện thoại cho hắn nghe:
"Ăn đủ rồi phải không? Biết điều thì tránh xa cô ấy ra!"
Lời vừa dứt đám người đó lại bu vào đánh hắn tiếp, thêm bốn phút nữa, Kiều Hiển Nông mới cho lệnh dừng lại.
"Ông chủ muốn đưa hắn lên trời hay để hắn sống tiếp ạ?"
Kiều Hiển Nông suy nghĩ hồi lâu rồi đưa ra quyết định.
"Để hắn tự sinh tự diệt đi!"
"Ư..." Bạch Tử Ngôn bị túm tóc lần nữa, lần này đau đớn hơn. Da đầu hắn như muốn lìa khỏi đầu vậy
Đau đớn không thôi!
Từng tế bào châm chích khiến hắn phát điên, rất rát!
Thế rồi đột nhiên không còn cảm giác gì nữa, thấy hắn bất tỉnh nhân sự thì người của Kiều Hiển Nông mới lau tay rồi ung dung rời đi!
Họ làm việc có quy định, làm xong sẽ dọn sạch chứng cứ. Sạch sẽ đến mức không một dấu vết!
____
1/ Nay đăng đêm luôn cho máu, chúc các cú đêm của tui đọc truyện zui zẻ❤️
2/ Trên 90 like thì 1 ngày 1 chap, dưới thì 2 ngày 1 chap ☺️😂
3/ Mấy bác có vote hay quà thì choa t xin, như thế sẽ coá động lực ra chiện nhìu hơn nà!