"Lam Du tiểu thư cô ấy..."
"Cô ấy làm sao?"
"Đang gấp quần áo trên lầu ạ!."
Hắn nôn nóng làm thật nhanh công việc để chạy về gặp cô. Thế mà lúc về lại chẳng thấy cô ra đón nên có chút hụt hẫng.
Kiều Hiển Nông nhẹ nhàng mở cửa, đứng đằng sau cô rồi điềm đạm nói:
"Những việc này em để người hầu làm cũng được mà."
Ôi mẹ ơi, hắn làm cô giật cả mình. Cô còn tưởng là ma cơ. Lam Du ngoảnh đầu lại nhìn.
"Mấy việc này dễ, em có thể tự làm được thì hà cớ gì phải nhờ đến họ! Vả lại ở trong biệt thự hoài cũng chán nên em muốn làm thôi."
Hắn gật gù, ngồi xuống cạnh cô rồi vén mái tóc dài sang một bên, vùi đầu vào gáy nữ nhân. Tay vòng qua ôm lấy eo nhỏ. Nhắm mắt lại tận hưởng mùi hương thơm của người con gái.
"Lần sau lúc tôi về nhà nhớ ra đón đấy!"
Cô quay đầu lại nhìn hắn rồi lại tiếp tục công việc của mình.
Hai người đang đắm chìm trong bầu không khí màu hồng, tình cảm thì bên ngoài vọng vào tiếng nói của Diệp Hàn Phong, anh ta đứng khoanh tay bắt chéo chân ngoài ở cửa.
"Hai người có thể để ý đến tôi một chút được không!"
Cả hai trả lời một cách tỉnh bơ:
"Không."
Hàn Phong vò đầu bứt tóc, sau đó là một trào câu chửi đến từ anh ta.
"Kiều Hiển Nông, cậu cũng vừa vừa phải phải thôi, tôi lâu lắm mới rảnh để đến thăm cậu mà cậu lại xem tôi là người vô hình. Vừa về tới nhà là chạy lên phòng ôm cô ta."
"Ồ, Diệp thiếu gia bận đến vậy à? Mới hôm qua tôi còn thấy xe cậu đậu bên lề hộp đêm mà. Chắc là... tôi nhầm, nhỉ?"
"Cậu nhầm. Là cậu nhìn nhầm rồi!."
Diệp Hàn Phong có tật giật mình, anh ta đứng đơ tại chỗ, mắt chữ a miệng chữ o nhìn Kiều Hiển Nông. Thật xúi quẩy mà!.
"Chuyện... chuyện này bỏ qua đi, mình đến đây là có chuyện quan trọng muốn nói với cậu!!!."
"Chuyện gì?"
"Nói ở đây không tiện!"
"Có gì mà không tiện?"
"Thì..."
Lam Du hiểu ý Hàn Phong, cố tình đứng dậy rời đi.
"Hai người cứ nói chuyện đi, em xong việc rồi. Đi xuống lầu phụ dì Trương."
"Cạch."
Tiếng đóng cửa vang lên, Diệp Hàn Phong liền chạy đến ngồi trên ghế sofa đối diện với Kiều Hiển Nông.
"Nói đi."
"Ài, lão Nông à. Người tình của cậu về rồi!"
"Cậu nói ai, tôi có nhiều người tình lắm!"
Diệp Hàn Phong đưa tay lên mặt gãi, ấp úng nói:
"Chu Tịch Y... cô ấy chuẩn bị về nước rồi."
" Tịch Y nhờ cậu khi nào cô ấy tới nơi thì đến sân bay đón cô ấy!"
Sắc mặt Kiều Hiển Nông đen lại, tối sầm đi, hắn cuộn chặt tay lại thành nắm đấm, tựa hồ móng tay có thể đâm xuyên qua lòng bàn tay.
Trên trán nổi cả vân xanh, hắn nghiến răng.
"Cậu nói chuyện này với tôi làm gì, cô ta có về nước thì liên quan gì đến tôi?"
"Tôi cũng không định nói cậu biết nhưng... Tịch Y nhờ!."
"Cậu không biết từ chối cô ta à?"
"Ban đầu tôi không đồng ý nhưng cô ấy cứ nằng nặng đòi về nước để gặp cậu. Còn nữa, cô ấy muốn ở nhà cậu vài hôm."
"Hừ, Chu Tịch Y. Cô ta nghĩ cô ta là ai chứ, thích rời bỏ tôi thì rời bỏ, mà thích quay về thì quay về!"
"Để cô ta ở nhà cậu đi, tôi không chứa chấp cô ta đâu!". Kiều Hiển Nông dửng dưng đáp.
"Không tiện!"
"Có gì mà không tiện?"
"Haizz, cũng tại ông già."
"Lại bắt cậu đi xem mắt à?"
"Ừ!"
"Nói cô ta tự đặt khách sạn."
"Tịch Y cô ấy không chịu đâu!"
"Cô ta lớn rồi, có thể tự lo liệu cho bản thân được."
"Tùy cậu thôi!"
...
Hai người đi xuống lầu. Dưới phòng ăn, cơm đã được dọn lên đầy đủ. Lam Du như người vợ đảm kéo ghế ra cho Kiều Hiển Nông ngồi.
Cả ba cùng ngồi vào bàn ăn, không khí trở nên thật nặng nề và ngột ngạt.
Không một ai nói chuyện với nhau, họ chỉ tập trung vào ăn cơm.
Không gian yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy rõ tiếng kêu của đồng hồ.
Sau khi ăn xong, Lam Du và Kiều Hiển Nông ra cửa tiễn Diệp Hàn Phong trở về nhà.