"Ừ"
Diệp Hàn Phong đưa tay vẫy vẫy hai người rồi mở cửa xe. Động cơ nổ vài tiếng to, chiếc xe sau đó phóng đi rất nhanh.
Lam Du lên phòng ngủ, còn Kiều Hiển Nông thì phải làm việc. Hai người cùng đi lên lầu bằng thang máy với nhau nhưng mỗi người lại rẽ về mỗi hướng khác.
Lam Du vệ sinh cá nhân rồi nằm lên giường. Cô chớp mắt nhìn lên trần nhà, tay để trên bụng, thở dài một hơi, tò mò không biết Diệp Hàn Phong đã nói gì với Kiều Hiển Nông, chắc chỉ là việc ở công ty mà thôi.
Kiều Hiển Nông đang ở trong phòng làm việc, hắn cuối cùng cũng làm xong dự án quan trọng, vài ngày nữa hắn phải đi công tác để kí hợp đồng dự án này. Vì thế mà hắn phải tự mình làm và chuẩn bị một cách kỹ lưỡng.
Cây bút đen bóng được hắn để xuống, Kiều Hiển Nông đưa tay sờ vào cặp lông mày đang chau lại, bóp nhẹ, hắn xoa xoa huyệt thái dương rồi mở cửa đi ra ngoài ban công.
"Cạch."
Đêm khuya, gió lộng. Hắn mở bật lửa, châm ngòi thuốc rồi hút. Lưng hắn dựa vào lan can, bộ đồ tắm hở ra làm lộ cơ bụng săn chắc, hắn hút một hơi thật sâu rồi hở miệng để những làn khói trắng mù mịt bay ra. Chúng dần bị hoà tan và bay theo làn gió, đem cuộn trôi đi những âu lo, mệt nhoài của Kiều Hiển Nông.
Hắn đứng yên không động đậy, suy nghĩ trầm tư, mắt hắn nhìn vào khoảng không xa xăm trống trải. Mọi thứ trong đôi mắt ấy đều dần dần mờ đi.
Kiều Hiển Nông đưa điếu thuốc lên miệng, hút. Hắn thở đều, cứ đứng như vậy khoảng mười lăm phút sau mới vào phòng.
Hắn thu dọn đồ đạc cho gọn gàng, đem những tài liệu có liên quan đến hợp đồng sắp xếp thành một xấp lớn.
Đèn tắt, cửa đóng, hắn mang sấp tài liệu đi đến căn phòng bí ẩn ở tận cuối dãy các dãy phòng.
Quan sát một hồi không thấy ai, Kiều Hiển Nông mới nhập mật mã. Sau khi nhập đúng, hắn còn phải nhận diện khuôn mặt. Cánh cửa gỗ kiên cố kêu "tít" một cái rồi dần dần mở ra.
Hắn bước vào, bên trong là một căn hầm lớn, lúc cánh cửa đóng lại thì tất cả đèn trong hầm cũng tự động sáng.
Kiều Hiển Nông đi xuống cầu thang, gần lối vào căn phòng còn một cánh cửa nữa. Hắn mở mật khẩu rồi bước vào phòng. Bên trong được thiết kế giống một phòng làm việc bình thường.
Hắn chầm chậm đi đến bức tranh lớn đằng sau cái bàn, bức tranh vẽ người phụ nữ đang cầm một đoá hoa hồng, trông rất đẹp. Kiều Hiển Nông đưa ngón trỏ đặt vào con mắt của người phụ nữ, ngay lập tức, bức tranh dịch chuyển sang một bên.
Đằng sau bức tranh là một chiếc két sắt lớn.
Hắn mở két sắt rồi để hợp đồng vào trong. Căn phòng này là nơi cất chứa những đồ quan trọng, vì thế nên không một ai dám lại gần đến nó. Ngay cả gì Trương cũng không được phép.
Sau khi đã sắp xếp mọi việc xong xuôi, hắn đi đến phòng của Lam Du. Nằm xuống bên cạnh cô, ôm vật nhỏ vào lòng rồi ngủ.
Lam Du xoay người lại, kéo chăn đắp cho hắn. Động tác nhẹ nhàng mà lại ân cần. Cô chủ động vùi đầu vào cơ ngực rắn chắc, tay nhỏ vòng qua ôm lấy hắn. Hơi ấm từ da thịt người đàn ông truyền vào cơ thể cô, làm cô có cảm giác an toàn.
Có đôi lúc, cô cảm thấy Kiều Hiển Nông là một người rất mềm mỏng, yếu đuối. Nhưng những điều này chỉ xảy ra vào một khoảng thời gian rất ngắn, đó là khi hắn đi ngủ.
Còn bình thường, hắn lại mang khuôn mặt tàn bạo, khiến người khác khi nhìn vào là chỉ muốn tránh xa.