Lam Du hít một hơi thật sâu, chỉnh đốn lại trang phục rồi gõ cửa.
"Ai đó?"
"Cạch"
Cánh cửa mở ra. Trước mắt cô là một cô gái đầu tóc rối bời còn chưa tỉnh ngủ, trang phục không chỉnh tề. Trên sàn, quần áo lót mỗi chỗ vứt một nơi.
Bên trong vọng ra âm thanh quen thuộc.
"Mới sáng sớm mà ai gõ cửa vậy em yêu?"
Lam Du trợn tròn mắt, chân như bị chôn tại chỗ, cô không thể tin những gì đang xảy ra trước mắt mình. Mối tình năm năm của cô giờ đây chỉ còn là mây khói. Lam Du giơ tay tát một cái thật đau vào mặt con tiểu tam.
Tiếp đó, cô lôi tóc người đàn ông còn đang ngái ngủ ở trên giường dậy, tát thẳng vào mặt hắn liên tiếp hai phát
Tử Ngôn bị lôi tóc đau đến bật dậy, hắn định mở miệng chửi thì đột nhiên câm nín.
"Lam... Lam Du, em nghe anh giải thích!!!"
"Giải thích cái con khỉ, chuyện rõ như ban ngày thế này!"
Cô cười lạnh rồi đưa mắt nhìn con người bê bết của hắn ở dưới sàn nhà.
Hắn đứng dậy định giải thích nhưng bị cô chặn họng:
"Anh nói với tôi anh đang làm ở thành phố khác mà, anh nói với tôi anh sẽ cố gắng làm ra thật nhiều tiền để..."
Chúng ta kết hôn mà! Nói đến đây, cô không muốn nói thêm gì nữa. Người ta nói đúng, hi vọng càng nhiều thì thất vọng càng nhiều.
Hắn đã từng "thề non hẹn biển" với cô như thế nào?, giờ đây những lời nói đó chỉ làm cô thêm chán ghét. Con người trước kia của hắn đâu rồi?
"Chúng ta chia tay đi"
Lam Du cố kìm nén để nước mắt không rơi, cô đẩy mạnh người Bạch Tử Ngôn rồi sải bước thật nhanh ra khỏi căn phòng. Cô không muốn ở trong cái nơi bẩn thỉu này, càng không muốn nhìn mặt đôi "cẩu nam nữ".
"Tất cả đều nằm trong dự đoán của ngài thưa ngài!"
"Anh canh chừng tên Bạch Tử Ngôn này cho tốt, đừng để hắn đi gặp cô ấy. Nếu không..."
Sau đó sẽ không còn nếu không nữa.
Kiều Hiển Nông quan sát hết tất cả những điều xảy ra vừa rồi, vì hắn đã cho người lắp đặt camera ở phòng đó. Nói đúng hơn, chính hắn là "kẻ chủ mưu".
Hắn đứng dậy, cầm tách cà phê rồi luôn miệng khen ngợi:
"Cà phê hôm nay ngon quá!"
Ngon vì cà phê ngon hay ngon vì hắn đã chia rẽ được Lam Du và Bạch Tử Ngôn? Đương nhiên điều đó chỉ có một mình hắn biết!
Lam Du vừa ra khỏi khách sạn thì có một cuộc điện thoại gọi đến: