Cuối cùng vẫn miễn cưỡng đứng dậy vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh ngủ. Diệp Hàn Phong ngước đôi mắt lờ đờ nhìn vào gương, bàn tay sờ nhẹ lên khuôn mặt, bĩu môi.
Mới một đêm không ngủ mà sắc mặt đã kém và tiều tụy như thế này, người tự cao như anh giờ còn mặt mũi mà gặp ai?
Diệp Hàn Phong hít một hơi thật sâu, chỉnh chu lại quần áo rồi gói lại bộ dạ hội, nhanh chóng rời khỏi nhà đến sân bay.
Tại thành phố A.
Kiều Hiển Nông đang ngồi trên sofa cắm mặt vào máy tính làm việc. Cả căn phòng lặng thinh không một tiếng động. Chợt, ngoài cửa có tiếng ồn.
"Kiều Hiển Nông!" Diệp Hàn Phong gõ cửa không thấy ai trả lời liền gọi to.
"Cậu tới rồi à."
...
Hắn dẫn Diệp Hàn Phong vào phòng kín.
"Kiều Hiển Nông, lỗi cũng tại cậu mà đến giờ tôi mới được ăn đấy có biết không? Phải đền bù cho nhan sắc này!" Diệp Hàn Phong vừa ăn vừa nói, trách.
Hắn gấp sấp tài liệu còn đang đọc dở, bình thản đáp:
"Cậu xem tôi và cậu, ai lợi nhiều?
Diệp Hàn Phong nhất thời chẳng nói nên lời, tiếp tục ăn cho xong. Cố ý đổi chủ đề:
"Cậu với người tình bé nhỏ kia sao rồi? Yêu rồi à." Anh nhún vai vẻ thờ ơ, giọng điệu đầy cợt nhả!
Kiều Hiển Nông khựng lại mất vài giây, mắt hướng về phía bạn mình. Đáp:
"Vớ vẩn, tôi còn lâu mới yêu. Cô ấy chẳng qua chỉ là bông hồng mà tôi đang thiếu trong bộ sưu tập mà thôi!"
"Thật? cậu đúng là đồ đểu đấy Hiển Nông ạ!"
Nói xong Diệp Hàn Phong cười phá lên, anh dường như hiểu ra gì đó. Bông đùa:
"Có muốn cá không?"
"Cá? cậu muốn cá gì."
"Tôi sẽ thử tán cô ấy, thành công... tôi muốn lấy một thứ giá trị trong nhà cậu."
Không thành công, tôi cho cậu hạng mục của Doãn gia. Sao, Kiều thiếu dám cá không?"
"Được." Chất giọng Kiều Hiển Nông đột nhiên cao lên, mày cũng nhướn. Hắn nhoẻn miệng cười, ánh mắt lộ rõ vẻ tâm cơ. Đắc ý!
Diệp Hàn Phong xem nhẹ Lam Du rồi, cô ấy không phải loại phụ nữ muốn có là có, ngoắc tay cái là lên giường. Tuy nhiên, vụ cá cược này xem ra không tồi, ít nhất hắn nắm phần thắng trong tay cao.
Kiều Hiển Nông quay đầu nhìn về phía đồng hồ. Đột nhiên thấy bóng đen lướt qua liền nhíu mày cảnh giác, nam nhân ngó một lượt nhưng chẳng thấy ai.
Lam Du giật mình chạy nhanh sang phòng kế bên, cô tìm chỗ kín trong phòng rồi ngồi thụp xuống nền đá lạnh, đôi bàn chân châm chích như bị hàng nghìn con kiến cắn, nó tê dại và đau đớn. Chẳng ai biết rằng do cửa hé mở nên cô đã lặng lẽ nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện của bọn họ! Chẳng hiểu sao trái tim lúc này lại có chút nhói, tổn thương à? Cô đã từng chịu nhiều hơn thế này rồi cơ mà, chẳng hề đau tí nào! Cô cười nhạt rồi dựa đầu vào tường, răng cũng bất giác nghiến theo, môi mọng mím lại. Đầu cô giờ đây là hàng ngàn câu hỏi lộn xộn, rối rắm! Nữ nhân cố điều chỉnh lại trạng thái rồi từ từ mở cửa ra khỏi phòng.
____
- Mọi người thấy hay thì ủng hộ mình follow và quà nhé. Như vậy mik sẽ có động lực để ra truyện hơn!!!!❤️❤️❤️❤️
- À, truyện ra đều hay không thì sẽ dựa vào lượt like ( trên 90 thì 1 ngày 1 chap dưới thì 2 ngày 1 chap)