Buổi sáng tại bệnh viện.
Kiều Hiển Nông bước vào phòng trong khung bậc cảm xúc hỗn loạn, hắn ngồi xuống cạnh mép giường, vừa xúc từng thìa cháo cho cô vừa thẫn thờ. Đôi mắt hắn cụp xuống, lờ đờ nhìn xoáy sâu vào hộp cháo.
Biết tâm trạng cô còn hỗn loạn nên hắn cũng không hỏi gì, định bụng sẽ để nữ nhân ổn định tinh thần rồi hỏi luôn một thể!
Nhưng biểu hiện của hắn đã bán đứng hắn lâu rồi. Lam Du sờ nhẹ vào mu bàn tay chằng chịt vết xước cùng vô số vết bầm tím, hắn không nói cô cũng biết rằng hôm qua hắn đã giúp cô trả thù như thế nào! Rõ ràng biết trong lòng hắn có tâm sự nhưng cô cũng chẳng có can đảm để mở lời hỏi.
Nữ nhân hít một hơi thật sâu, mím chặt môi, tay bấu nhẹ vào chăn:
"Anh có gì muốn hỏi em không?"
"Tôi có chuyện muốn hỏi em!" Cả hai cùng đồng thanh.
Cô lúng túng, suy nghĩ rối như tơ vò, kí ức đêm qua đột nhiên ùa về!
"Anh nói trước đi!"
"Đêm qua..." Hắn ngập ngừng, dường như đôi mắt ấy xen lẫn tia tức giận.
"May mà em với được bình hoa trên bàn đập vào đầu anh ta... không thì!". Truyện Xuyên Không
Cô nói như vậy hắn cũng yên tâm phần nào, bởi vì đêm qua Tử Ngôn liên tục khiêu khích hắn, nói hắn là đêm qua anh ta đã được nếm thử mùi vị của cô rồi, ngon và ngọt vô cùng. Tử Ngôn làm vậy chỉ khiến hắn đánh sung hơn thôi. Kiều Hiển Nông cũng thật sự thắc mắc, anh ta làm sao có đủ can đảm để khiêu khích hắn, hiện tại Kiều Hiển Nông đã cho người đi điều tra xem ai là người đứng đằng sau rồi, nhưng không tài nào tìm được. Hầu như không có dấu vết nào, Bạch Tử Ngôn kia cũng thật già mồm, dù hắn có làm cách nào đi chăng nữa thì anh ta cũng chỉ im lặng.
Anh ta hoàn toàn không biết sợ, dường như còn rất tự tin là đằng khác, lẽ nào anh ta có người chống lưng nên mới hống hách đến thế?
Kiều Hiển Nông bắt cô ăn hết hộp cháo rồi phải đi ngủ. Hắn phải đến công ty để xử lý công việc, ngày hôm nay trôi qua thật nhàn hạ, Lam Du cũng không bao giờ tưởng tượng được là hắn có thể dịu dàng với cô đến thế.
Nửa đêm, Lam Du tỉnh dậy để uống nước thì đột nhiên cảm thấy buồn nôn, cô chạy nhanh vào nhà vệ sinh rồi nôn thốc nôn tháo.
Vốn chỉ nghĩ là do mệt quá nên mới thế nên không để ý gì nhiều, cô rửa tay rồi lại đi ngủ tiếp.