Đợi quản gia đi xong, Lam Du mới từ trên cầu thang đi xuống. Thật ra hồi nãy cô chưa lên phòng, chỉ cố nán lại cầu thang để nghe hết cuộc đối thoại, cô sợ họ sẽ đuổi cô đi.
Thật đúng như cô dự đoán, họ định đuổi cô thật.
Cô bấu hai tay chặt vào nhau, lúng túng nói ra từng chữ:
"Anh... đừng đuổi tôi đi có được không? Tôi không còn nơi nào để về nữa rồi... tôi có thể giúp việc, làm gì cũng được... làm ơn!"
Anh ngẩn đầu lên nhìn cô, lần này mới nhìn được thật kỹ gương mặt ấy, mi mắt anh bất giác run run, tim anh lại lần nữa loạn nhịp, tay vẫn cầm tách trà. Anh đơ mặt mất mấy giây, Kỳ Nghiên đăm chiêu nhìn cô gái trước mặt, đôi môi nhỏ chúm chím mím chặt dường như đang lo sợ điều gì.
Thật giống, giống quá... Giống đến nỗi anh tưởng Lam Du là cô ấy luôn rồi! Anh cười nhạt, tặc lưỡi một cái rồi tỉnh mộng. Đam Mỹ H Văn
Kỳ Nghiên có thói quen là lúc làm gì đó sẽ tập trung rất cao độ nên thường không để ý đến mọi việc xung quanh, nếu có thì cũng chỉ liếc qua thôi!
Giờ để ý kĩ mới thấy, Lam Du giống cô ấy đến mức nào! Nhớ lúc nhặt cô ở trên đường, gương mặt bé nhỏ ấy bị mái tóc dài che đi gần như cả khuôn mặt, cộng với việc anh đang say nữa nên giường như mọi thứ lúc đó đều mờ ảo.
Thật ra anh cũng không thiếu người làm, chỉ là thu nạp thêm thì cũng không mất gì! Vả lại anh cũng từ khó khăn mà lên nên đương nhiên hiểu được phần nào hoàn cảnh của Lam Du. Hơn nữa, anh muốn ngắm cô lâu hơn nữa. Anh không thể để vụt mất cô ấy lần nữa!
Nhưng nếu cho không cô quá nhiều liệu có khiến cô nghi ngờ không? Anh sẽ cố tình sắp xếp cho cô một công việc dễ để gần anh nhất có thể.
"Thôi được, cô ở đây thử việc vài ngày đi... Nếu được thì làm chính thức. Hmmm, nhiệm vụ của cô là dọn phòng làm việc cho tôi."
"Cảm ơn... cảm ơn anh nhiều lắm."
"À phải rồi, tôi tên Kỳ Nghiên. Đừng quên đấy!"
Cô gật đầu nhẹ rồi đảo mắt sang hướng khác. Suy cho cùng thì mọi chuyện cũng không khó như cô nghĩ, vậy là Lam Du không cần nghĩ đến chỗ ăn chỗ ở trong một thời gian, tuy nhiên vẫn là nên tích góp chút tiền, vì cô nghĩ rằng mình chỉ có thể sống ở nơi này một thời gian ngắn. Chờ đến lúc bụng to rồi thì sẽ khá bất tiện nên làm việc gì cũng khó. Nên ở đây sẽ không tiện cho cả cô và hai đứa nhỏ.
Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, mới đó mà đã bốn tháng kể từ ngày cô có thai rồi, thoáng cái bụng của cô cũng đã nhô hơn rồi. Việc ốm nghén hay mệt mỏi cũng không thể nào làm cô nản được, nhờ có công việc mà Lam Du quên phần nào gương mặt người đàn ông đó, cô luôn cố, luôn cố gắng lấy công việc để áp đi sự nhớ nhung đó.
Sau khi chuyển đi một thời gian ngắn, cha cô cũng được Kỳ Nghiên chuyển vào bệnh viện riêng nhà họ Kỳ. Anh tốt.. à không, là rất tốt mới phải. Làm như vậy cô cảm thấy thật sự rất ngại, nhưng anh còn vui vẻ đùa rằng:
"Nếu thấy áy náy thì để anh chăm sóc cho em đi!"
Thật sến sẩm, nó khiến cô ửng hồng cả mặt mày rồi, lòng tốt của anh cô có mơ cũng trả không nổi. Kỳ Nghiên như một người anh trai lo lắng và che chở cho em gái vậy, lúc nào cũng tạo cho cô nhiều điều bất ngờ!
Tuy nhiên cô vẫn đề phòng và giữ tình cảm của mình đối với anh ở một khoảng cách nhất định, cô chưa bao giờ buông lỏng nó hoặc nói đúng hơn là không được. Kỳ Nghiên cũng tự hiểu điều đó, rằng cô và anh là không thể.
Nhưng anh vẫn muốn cố gắng, cố gắng bù đắp cho vết nứt trong tim, có thể... Người đàn ông nào đó đã làm cô tổn thương thật nhiều và cô cũng đã phải trải qua những sóng gió lớn trong cuộc đời nên mới không bao giờ mở cửa trái tim để đón nhận anh!
Anh không trách cứ, cũng không đối xử tệ với cô, điều đó càng làm cô cảm thấy rất có lỗi với anh. Người như anh xứng đáng với người tốt hơn cô!
____