[...]
Hôm sau đi làm, anh nhiệt tình mở cửa cho cô bước vào, cô không làm việc cùng mọi người mà ngồi ở trong phòng, đối diện với anh!
Công việc khá nhẹ nhàng nên ngày đâu tiên trôi qua cũng thật suông sẻ, cái gì cô không hiểu anh đều tận tình chỉ bảo làm cô tiến bộ rất nhanh, vốn dĩ cô cũng đã có kinh nghiệm làm việc một năm ở một công ty lớn nhưng mức lương chỉ đủ sống qua ngày chứ không dư giả nhiều, hơn hết nữa viện phí của cha ngày một tăng. Chính vì vậy mà cô thay đổi một quyết định lớn trong cuộc đời, đó chính là làm việc ở quán bar!
Bốn năm sau.
"Mẹ, mẹ ơi con muốn ăn kem!"
Hai đứa trẻ nghịch ngợm, mỗi đứa kéo một tay cô. Chúng đáng yêu và hồn nhiên hết mức có thể!
"Được rồi, hai đứa đứng đây đợi chú Kỳ Nghiên để mẹ đi mua cho nhé!". 𝒯𝙧uyện hay luôn có tại [ t𝙧umt𝙧uyen.Vn ]
"Vâng ạ."
Lúc sau cô cầm hai que kem trên tay đi về phía bọn trẻ.
"Bế con nữa bế con nữa..."
"Gọi cha đi rồi chú bế!"
"Hì, Kỳ Nghiên anh vẫn không bỏ cuộc à?"
"Anh sẽ không bao giờ bỏ cuộc đâu!"
Vừa nói anh vừa bế bổng Mai Anh lên cao, lời nói dường như bông đùa lại làm trái tim cô lỡ đi một nhịp. Cái nắng gắt của mặt trời chiếu thẳng vào gương mặt anh khiến nó chói và khuất đi phần nào, khi đó... cô còn tưởng đó là Kiều Hiển Nông nữa chứ. Là do cô ảo tưởng rồi, bốn năm, bốn năm dài đằng đẵng mà Lam Du vẫn không thể nào quên được gương mặt ấy.
Nữ nhân lại gần chiếc ghế gần đó rồi ngồi xuống, cô rời mắt khỏi các con mà nhìn về hướng khác.
Kia là... lẽ nào là hắn. Hmm, chắc do cô hoa mắt, chắc có lẽ là người giống người thôi!
Đột nhiên người đàn ông đó quay mặt lại, trên môi còn nở một nụ cười rạng rỡ, hắn nhìn đứa bé đang bế trên tay. Đúng là Kiều Hiển Nông rồi, bốn năm mỗi người một khác, giờ đây hắn cũng có gia đình riêng của mình rồi, trông hạnh phúc thật. Và còn cả Tịch Y nữa, chắc giờ cô ta là vợ của hắn rồi nhỉ, nhìn một nhà ba người họ hạnh phúc như thế kia mà!
Cô cũng có chút chạnh lòng, như mất mát một thứ gì đó.
"Mẹ ơi, chúng ta ra vòng quay chơi đi."
Cô tính từ chối, tính bỏ về... Cô không muốn nhìn thấy người đàn ông đó nữa nhưng nhìn ánh mắt mong đợi của con, cô làm không được. Vả lại cũng đã hứa rằng cuối tuần sẽ cho chúng đi công viên, là người lớn không thể thất hứa được!
Kỳ Nghiên và con trai đã đứng trước vòng quay đợi hai người rồi!
"Ừm, chúng ta đi!"
Cùng lúc đó, Kiều Hiển Nông cũng bế đứa bé kia đi vòng quay, hai người hai đầu, họ đứng đối diện nhau, thật gần mà cũng thật xa cách.
Lam Du nhìn con chơi vui vẻ vậy trong lòng cũng vui lây. Cô đưa mắt nhìn hai con, đột nhiên lại nhìn thấy hắn, hắn cũng nhìn cô, cả hai mắt đối mắt!
Lam Du biết mình bị phát hiện, liền vội quay đầu về hướng Kỳ Nghiên.
Anh thấy biểu hiện sốt sắng của cô thì hơi lo, gặng hỏi:
"Em có chuyện gì sao?"
"Ừm... Em vào nhà vệ sinh chút, lát nữa anh đưa hai đứa ra xe rồi chúng mình cùng về nhé."
"Ừ."
Nói xong cô liền che tay lên mặt rồi chạy, cô cũng không biết tại sao lại phải chạy nữa, nhưng cô không muốn Kiều Hiển Nông nhìn thấy cô chút nào!
Kiều Hiển Nông cũng nhận ra cô rồi, hắn chen chúc vào dòng người để tìm tấm lưng nhỏ bé nhưng bất thành.