“Tôi là hoàng đế của Đông Doanh, cậu làm thế này với tôi, đã là một người chết rồi!”
Uy Hoàng đang uy hiếp!
“Uy hiếp tôi ư?”
Diệp Bắc Minh cười: “Xem ra ông vẫn không biết mình đang trong hoàn cảnh thế nào?”
Anh dẫm mạnh xuống.
Rắc rắc!
Một tiếng giòn tan.
Xương sườn của Uy Hoàng trực tiếp gãy rạn.
Cơn đau khiến khuôn mặt già của ông ta méo mó: “A…”
“Bệ hạ!”
“Đáng chết!”
“Khốn khiếp!”
“Diệp Bắc Minh!”, mọi người trong đại điện đều sắp phát điên, con ngươi như muốn lồi ra.
Cùng lúc đó.
Vô số cấm vệ quân chạy đến, bao vây chặt kín cả đại điện không lọt một giọt nước!
Diệp Bắc Minh thở dài một tiếng: “Người của ông ồn ào quá, ông bảo bọn họ câm miệng đi”.
Rắc rắc!
Anh lại dẫm mạnh xuống.
“A!”
Uy hoàng kêu thảm một tiếng.
Tất cả mọi người hít khí lạnh!
Một cái chân của Uy Hoàng lại bị Diệp Bắc Minh dẫm nát!
Diệp Bắc Minh ngồi trên bảo tọa của Uy Hoàng, cúi nhìn Uy Hoàng: “Bây giờ, ông còn muốn uy hiếp tôi không?”
Tĩnh lặng!
Yên lặng như cái chết!
Cho dù trong lòng Uy Hoàng nổi giận ngút trời, lúc này cũng bị dập tắt ngấm!
Thanh niên Long Quốc trước mặt vốn chẳng sợ gì hết!
Nếu ông ta tiếp tục cứng miệng, có lẽ… sẽ chết!
Uy Hoàng sợ rồi!
Ông ta cắn răng: “Không… không uy hiếp…”
“Cậu… rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
Diệp Bắc Minh lên tiếng: “Hai mươi ba năm trước có một người phụ nữ từng đến nơi này đúng không?”
Uy Hoàng kinh hãi.
Ký ức vốn đã bị giấu kỹ phủ đầy bụi, liền hiện lên trong đầu!
Uy Hoàng kinh hãi, kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh: “Cậu… trông cậu cũng khá giống với cô ta, chẳng lẽ!”