Đường Thiên Ngạo giậm chân tại chỗ, vô cùng lo lắng.
“Xong rồi, xong đời!”
“Những người canh giữ để duy trì quy định của thành Võ Đễ, dưới cơn nóng giận, hiệp hội võ đạo có thể phải giải tán!”
Những trưởng lão của hiệp hội võ đạo sốt ruột giống như con kiến trên chảo nóng.
Diệp Bắc Minh nhìn đám người Đường Thiên Ngạo: “Đừng lo lắng, dù sao tôi cũng muốn giết người canh giữ!”
Cái gì?
Tổng hội trưởng Diệp muốn giết người canh giữ?!!!
Mẹ kiếp!
Giây tiếp theo.
Đám người Đường Thiên Ngạo há hốc miệng giống như gặp quỷ, con ngươi như sắp rớt ra ngoài.
Bọn họ không biết mẹ Diệp Bắc Minh bị người canh giữ đuổi giết, chỉ dựa vào suy nghĩ Diệp Bắc Minh muốn giết người canh giữ này, chắc chắn khiến người ta sợ hãi!
“Tổng hội trưởng Diệp, tôi cảm thấy… chuyện này vẫn nên thảo luận kỹ hơn!”
Ông Trịnh xoay người chạy: “Tôi quay về trước!”
“Đúng đúng đúng, thảo luận kỹ hơn!”
Các trưởng lão khác rối rít gật đầu.
“Tổng hội trưởng Diệp, tôi quyết định từ chức trưởng lão hiệp hội võ đạo!”, ông Chu vội nói.
Ông Giang nói: “Tôi rút lui khỏi giang hồ!”
Ông Dư gật đầu: “Tôi cũng muốn rút!”
“Giang hồ chém giết nhàm chán quá, tổng hội trưởng Diệp, chúng tôi cáo từ!”
Đám người ông Trịnh, ông Chu, ông Giang, ông Dư sợ hãi không quay đầu lại, chạy như một cơn gió ra khỏi thành Võ Đế.
Đường Thiên Ngạo nghẹn họng: “Ông Trịnh, ông Chu, ông Dư… các người… khoan hãy đi…”
Một trận gió lạnh thổi qua!
Không một ai quay đầu.
Ngoài phó hội trưởng Đường Thiên Ngạo.
Các trưởng lão chạy hết!
Diệp Bắc Minh buồn cười.
Cuối cùng anh đã biết hiệp hội võ đạo vì sao lại hỗn loạn, bao năm rồi không có khởi sắc.
Liếc mắt nhìn Hàn Nguyệt vẫn chưa hoàn hồn: “Lê Y, cô đưa cô ấy tìm một chỗ nghỉ ngơi”.
“Lăng Phong, Lâm Thương Hải, chúng ta đi Vạn Bảo Lâu”.
“Rõ!”
Ba người đáp lại.
...