Máu từ cánh tay cụt của mụ ta di chuyển trong không trung rồi mụ ta lại mọc ra một cánh tay mới tinh mềm mại.
Mụ ta chỉ tay vào Diệp Bắc Minh: “Bổn hoàng lấy thân phận tân hoàng của Tu La Tộc ban cho cậu cái chết!”
Diệp Bắc Minh nở nụ cười: “Trước mặt tôi mà bà cũng dám xưng hoàng à?”
“Bà là cái thá gì chứ, mau quỳ xuống cho tôi!”
Anh bước lên, chủ động tấn công.
Nữ hoàng Tu La nhắc nhở: “Cẩn thận, mụ ta đang ở cảnh giới Tạo Hóa, cậu không phải là đối thủ của mụ ta đâu!”
Vẻ mặt của lũ Ma tộc ở đây như đang gặp quỷ.
Cả bọn há hốc mồm: “Sao cậu ta dám làm thế chứ?”
Đến cả đại trưởng lão cũng sửng sốt, không ngờ rằng Diệp Bắc Minh dám chủ động tấn công mình.
Mụ ta nhe răng cười khinh: “Đồ vô dụng, dựa vào đánh lén mà chém được một tay của lão mà tưởng bản thân mình vô địch rồi hả?”
Ngón tay gầy gò chĩa ra: “Tu La... kén tằm!”
Sau đó.
Đầu ngón tay mụ ta xuất hiện một ngọn lửa màu xanh biết rồi hóa thành một tấm lưới màu xanh lục.
Tấm lưới ấy vung về phía Diệp Bắc Minh.
Anh nâng kiếm lên, tấm lưới màu xanh lục ấy bị chém đứt.
“Hả?”
Ánh mắt đại trưởng lão tối sầm, cảm thấy có gì đó không hợp lý.
Chỉ là một kẻ cảnh giới Giới Chủ sao có thể phá được thần thông của mình chứ?
Mụ ta vừa lấy lại tinh thần thì khiếp sợ phát hiện mình chẳng thấy Diệp Bắc Minh đâu nữa.
Người đâu mất rồi?
“Đại trưởng lão, ở sau lưng!”, một gã thuộc hạ trung thành kêu to.
Đại trưởng lão cảm thấy sau lưng mình lạnh sống lưng bèn quay đầu lại xem thử.
Đúng lúc mắt đối mắt với đôi mắt lạnh như băng kia của Diệp Bắc Minh, mụ ta mở miệng theo bản năng: “Đồ vô dụng, tốc độ của cậu...”
Diệp Bắc Minh thẳng tay chém đầu đại trưởng lão.
“Cậu dám!”
Đại trưởng lão hét lên.
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục giáng xuống, đầu của đại trưởng lão bị gặt như một quả dưa hấu.
Cơ thể cũng bay ngược ra ngoài.
“Không thể nào!”
“Chẳng phải tên nhãi này đang ở cảnh giới Giới Chủ à?”
Hoàng tử Dạ Xoa Tộc và hoàng tử của Huyết Linh Tộc nhìn nhau, cả hai đều thấy sự khiếp sợ sâu trong đáy mắt người kia.
Diệp Bắc Minh khá bất ngờ: “Cảnh giới Tạo Hóa dễ chết vậy à?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Mụ ta còn chưa chết, cẩn thận đó!”
“Chưa chết hả?”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc.
Ngay sau đó.
Cái thân không đầu của đại trưởng lão bỗng đứng lên tấn công vào Diệp Bắc Minh.
Một giọng nói khàn khàn phát ra từ bụng mụ ta: “Đồ súc sinh, cậu dám phá đầu của lão à?”
“Bây giờ không phải cậu muốn chết là chết đâu, lão quyết định phải tra tấn cậu thật tàn nhẫn, chẳng những khiến cậu sống không bằng chết!”
“Mà thần hồn của cậu trọn đời không được siêu thoát nữa!”
“Tu La... Phán Quyết Địa Ngục!”
Mụ ta vừa dứt lời, cuồng phong xung quanh cuộn trào, ma khí quay cuồng.