Một trận cuồng phong quét tới, làn váy của Liễu Như Khanh bay lên.
Một cảm giác mát lạnh thoáng qua, đỉnh Thanh Đồng biến mất.
Liễu Như Khanh đỏ mặt: “Tiểu sư đệ lưu manh quá...”
“Chị Tiểu Yêu!”
Diệp Bắc Minh quát khẽ.
Đạm Đài Yêu Yêu che miệng cười, nhảy qua bên cạnh Diệp Bắc Minh: “Tiểu sư đệ, cho em nè!”
“Yêu Yêu, cháu làm gì thế?”, Diệp Thanh Lam biến sắc.
Đạm Đài Yêu Yêu cười nói: “Chủ mẫu, xin lỗi”.
“Cháu tôn trọng quyết định của tiểu sư đệ!”
Sắc mặt Diệp Thanh Lam tối sầm.
Bỗng nhiên, Diệp Bắc Minh tiếp tục ra tay, thoáng chốc đã xuất hiện ngay trước mặt ngũ sư tỷ Khương Tử Cơ.
Khương Tử Cơ nói khẽ: “Tiểu sư đệ, em đừng kích động!”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh kiên định: “Ngũ sư tỷ, em không thể nào để mọi người hiến tế được”.
Rồi anh vung tay cướp đỉnh Thanh Đồng.
Khương Tử Cơ phản ứng rất nhanh, giấu đỉnh Thanh Đồng dưới lớp quần áo.
Khóe miệng Diệp Bắc Minh co rút, hít sâu rồi đi lên.
“Á!”
Tiếng thét kinh hãi vang lên.
Khương Tử Cơ đỏ mặt chạy lại bên cạnh Diệp Thanh Lam: “Chủ mẫu, bị cướp mất rồi”.
Diệp Thanh Lam chết lặng: “Các cháu... cố ý chứ gì?”
Mặt Khương Tử Cơ càng đỏ hơn: “Làm gì có chứ”.
“Chị Lạc Ly, em cần đỉnh!”
Diệp Bắc Minh nhìn về phía Chu Lạc Ly.
Chu Lạc Ly cười tươi như hoa: “Vậy phải xem bản lĩnh của em đến đâu rồi!”
Diệp Bắc Minh chớp mắt, nhanh nhẹn ra tay.
Sau khi hai người đánh nhau hơn mười hiệp, Chu Lạc Ly đầm đìa mồ hôi.
Đỉnh Thanh Đồng bị cướp lấy.
Sau đó.
Tam sư tỷ, Tiểu Độc Tiên! Tiểu Độc Tiên cười xấu xa nói: “Hì hì, tiểu sư đệ, nhào vô nè!”
“Trên người chị có độc đó!”
Diệp Bắc Minh xông lên không chút do dự: “Em là cao thủ giải độc đó!”
“Thế hả?”
Ống tay áo Tiểu Độc Tiên lay động, một làn khói bay ra ngoài bao phủ hai người họ.
Một lát sau, Tiểu Độc Tiên đỏ mặt bước ra khỏi làn khói độc: “Chủ mẫu, cháu thua rồi”.
Sau khi làm khói độc tiêu tan, Diệp Bắc Minh đã cầm tám đỉnh Thanh Đồng.
Chỉ còn một cái cuối cùng.
“Nhị sư tỷ, chị muốn em ra tay không?”
Nhị sư tỷ Thiên Nhận Băng không nói lời nào mà quăng đỉnh Thanh Đồng cho Diệp Bắc Minh.