Diệp Bắc Minh đang định từ chối.
Giọng nói của Đạm Đài Yêu Yêu lại vang lên trong đầu: "Tiểu sư đệ..."
Một con hồ ly nhỏ xuất hiện trong không gian tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: "Chị Tiểu Yêu, chị... khôi phục rồi?"
Giọng nói của Đạm Đài Yêu Yêu rất suy yếu: "Vừa mới khôi phục một chút, sẽ giải thích chuyện này với em sau".
"Ngay vừa rồi, chị cảm nhận được một khí tức, hình như là bố mẹ của chị..."
"Cái gì?"
Diệp Bắc Minh giật nảy cả mình: "Chị Tiểu Yêu, chuyện gì xảy ra vậy?"
"Không biết, chị cũng không biết".
Đạm Đài Yêu Yêu lắc đầu: "Lúc đầu chị đang tĩnh dưỡng trong giấc mộng, thế nhưng đột nhiên tim lại đập rộn lên".
"Lực lượng huyết mạch của chị dao động, chị cảm nhận được có huyết mạch người thân đang ở rất gần đây!"
"Nhất định là cha mẹ của chị, tiểu sư đệ, cầu xin em..."
Ánh mắt Diệp Bắc Minh ngưng tụ: "Chị Tiểu Yêu, chuyện của chị cũng là chuyện của em".
"Nói cho em ở đâu? Em sẽ đi xem một chút".
"Được, nó ở hướng sáu giờ của em... Đại khái là bốn năm cây số", Đạm Đài Yêu Yêu nói ra câu sau cùng, trực tiếp ngất đi.
Diệp Bắc Minh quay người, đi về hướng sáu giờ.
Sau khi đi qua hai con đường, anh đã đến trước một tòa nhà vô cùng nguy nga!
Một giây sau.
Thế mà Nguyên Thiên Thần Nhãn lại chủ động mở ra, cảnh tượng trước mắt biến đổi!
Ở sâu trong căn nhà trước mắt thế mà lại ngưng tụ ra một tầng sương đen cực kỳ nồng đậm.
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: "Yêu khí?"