“Tôi đi gọi nha hoàn, bảo họ đến giúp cô”.
Giọng của Vương Yên Nhi vang lên: “Tôi đã sắp xếp mấy nha hoàn đi làm việc khác rồi, nửa canh giờ sau mới quay lại”.
“Hay là, cậu Diệp, cậu giúp tôi đi?”
“Tôi?”
Diệp Bắc Minh ngẩn người.
Vương Yên Nhi đỏ mặt đến tận mang tai, giọng như con kiến: “Tôi tin nhân phẩm của cậu Diệp, cậu nhắm mắt là được”.
“Được!”
Nói đến đây, Diệp Bắc Minh cũng không tiện nói gì.
Trực tiếp cắt đứt liên hệ với tháp Càn Khôn Trấn Ngục!
Nhắm mắt chậm rãi đi đến gần bồn tắm!
Vương Yên Nhi bước ra từ trong nước, miệng cắn một chiếc khăn đưa qua: “Cậu Diệp, lau người trước…”
Lúc lau, hai người không tránh khỏi tiếp xúc!
Vương Yên Nhi nín thở, cơ thể yêu kiều run lên!
Cuối cùng.
Lau xong.
Diệp Bắc Minh giúp Vương Yên Nhi mặc quần áo!
“Cậu Diệp… cậu có thể mở mắt rồi…”
Diệp Bắc Minh mở mắt, toàn thân Vương Yên Nhi từ trên xuống dưới đỏ ửng!
Vì để bớt lúng túng, anh mau chóng nói: “Yên Nhi, tôi tìm được cách hồi phục hai cánh tay cho cô rồi!”
Cơ thể Vương Yên Nhi run lên: “Cậu Diệp, cậu nói gì! Tìm được cách hồi phục hai cánh tay của tôi rồi ư?”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Đúng thế! Nhưng cần một giọt tinh huyết của cô!”
“Được! Đừng nói là một giọt, cho dù là mười giọt, trăm giọt cũng được!”
Vương Yên Nhi kích động gật đầu.
Sau đó.
Cô ta khó xử: “Cậu Diệp… tôi… tôi không có tay, vậy lại phiền cậu rồi”
Tinh huyết sinh ra từ trái tim!
Không có tay không thể lấy ra!
Diệp Bắc Minh bất đắc dĩ gật đầu, đầu ngón tay điểm vào lồng ngực của Vương Yên Nhi!
Vừa chạm đã tách!
Một giọt tinh huyết chảy ra!
Ngẩn đầu nhìn Vương Yên Nhi, không mặt vốn đã đỏ lại càng đỏ!
“Đợi tin tốt của tôi!”
Quay người mau chóng rời đi.
“Phụt…”
Nhìn bóng dáng lếch thếch của Diệp Bắc Minh, Vương Yên Nhi phì cười: “Xem cậu căng thẳng kìa, tôi cũng không ăn thịt cậu!”
Vừa rời khỏi phòng của Vương Yên Nhi không xa, một bóng hình xinh đẹp chặn đường của Diệp Bắc Minh!
Ánh mắt hơi băng lạnh, thấp thoáng có chút lửa giận!