Chỉ hai chữ đã khiến mấy trăm Vực Vương kinh hãi không nhịn được lùi về phía sau.
Cả lũ khiếp sợ nhìn người thanh niên biếng nhác ấy.
Đế Giang và Đế Khuyết kinh ngạc.
Đế Khởi La vui vẻ nói: “Thánh tộc ra tay, thật may quá, Diệp Bắc Minh được cứu rồi!”
“Thánh tộc? Thánh tộc gì?”
Vương Chỉ Dao sửng sốt.
Đạm Đài U Nguyệt cũng nhìn qua.
Sắc mặt Vương Bình An trầm ngâm, nhìn chằm chằm vào người thanh niên lười biếng kia với Hoa Côn Luân.
Từ biểu hiện của hai người thì có thể chắc rằng không thể xem thường Thánh tộc được.
“Cậu... cậu có gì chứng minh mình tới từ Thánh tộc không?”
Trên gương mặt nhăn nheo của Bùi Vân Hải không giấu được nỗi khiếp sợ.
Bạch Thiên Cơ nuốt nước miếng nói: “Đúng thế, cậu chứng minh thế nào?”
Người thanh niên biếng nhác ấy chỉ cười nói: “Tôi nói phải thì là phải”.
“Bảo tôi chứng minh cho các ông à? Các ông xứng hả?”
“Ôi...”
Đám người Ưng Bạch Mi, Hoàng Phủ Chính, Lục Thanh Sơn, Bùi Vân Hải và Bạch Thiên Cơ kinh hãi.
Đúng phong cách này rồi.
Tính cách đặc trưng của Thánh tộc chính là ngạo mạn.
Khóe mắt Ưng Bạch Mi hơi run: “Cậu này, nếu cậu là người của Thánh tộc thì hà cớ gì nhúng tay vào chuyện của tộc Rồng đen chứ?”
Nụ cười của người thanh niên biếng nhác kia cứng lại: “Ông đang dạy tôi làm việc à?”
Rồi người nọ hét to: “Quỳ xuống!”
Một luồng khí tức cực kỳ đáng sợ ập tới.
Đầu gối Ưng Bạch Mi mềm nhũn rồi quỳ xuống thật.
“Ôi...”
Tất cả im bặt.
Sắc mặt Ưng Bạch Mi tối tăm cực độ.
Người thanh niên lười biếng kia chả thèm liếc mắt nhìn: “Câu tiếp theo tôi sẽ không nhắc lại đâu”.
“Thứ nhất, hàng triệu năm trước, các ông đã ra hiệp ước gì với Hoa tộc và tộc Rồng đen thì giờ vẫn cứ như thế!”
“Thứ hai, từ giờ trở đi, không một thế lực nào được phép đặt chân lên Long Đảo!”
“Thứ ba, các ông không được phép động vào nhà họ Diệp Hoa tộc!”
“Nếu không, diệt tộc, giết không tha!”
“Được rồi, tôi chỉ đến đây thay bạn mình mà thôi, lời cũng đã chuyển rồi đó”.
“Nếu các ông muốn giết cậu ta hay làm gì cũng được!”
Người thanh niên kia ôm tay nói tiếp: “Chỉ cần bọn ông không sợ chết là được!”
Tất cả lặng thinh không nói lời nào.
Không một ai dám động đậy.
Ưng Bạch Mi, Hoàng Phủ Chính, Lục Thanh Sơn, Bùi Vân Hải và Bạch Thiên Cơ liếc mắt nhìn nhau
Chỉ hai chữ Thánh tộc đã như một ngọn núi khổng lồ đè nặng bọn họ rồi.
Người thanh niên lười nhác kia rất hài lòng với biểu hiện của bọn họ.
Rồi người nọ dời mắt nhìn qua Diệp Bắc Minh.
Sự lười nhác biến mất mà thay vào đó là ý thù địch hiện lên trên mặt người nọ.
Người nọ buông lời cảnh cáo: “Diệp Bắc Minh, cậu cũng chớ đắc chí!”
“Đây là lần cuối cùng và cũng là lần duy nhất Thánh tộc bọn tôi giúp cậu!”