Cánh tay tóm chặt Diệp Nặc buông lỏng mấy phần, Diệp Nặc gọi một tiếng: “Ông ăn xin, ông ta ức hiếp Nặc Nhi!”
Soạt!
Ông lão nhếch nhác bước ra một bước, phút chốc đứng trước người Tiêu Vô Tướng.
Tiêu Vô Tướng phản ứng lại, đập một quyền về phía ông lão nhếch nhác: “Một lão ăn xin cũng dám ra mặt, cút!”
‘Rắc’ một tiếng giòn tan!
Khoảnh khắc nắm đấm của Tiêu Vô Tướng tiếp xúc với lồng ngực của ông lão nhếch nhác, lại… nổ tung!
“A…”
Cả cánh tay biến mất, Tiêu Vô Tướng bị sức mạnh của một quyền này đánh ngược lại!
Ngã xuống đất các hàng chục mét vô cùng thê thảm!
“Thành chủ…”
Đám cường giả thành Vạn Tượng hít khí lạnh!
Tiêu Vô Tướng vừa phun ra máu vừa kinh hãi hỏi: “Ông... ông là ai?”
Ông lão nhếch nhác đỡ lấy Diệp Nặc: “Cô bé, có ông ở đây, không ai dám ức hiếp cháu!”
Diệp Nặc nhìn Đông Phương Xá Nguyệt bị thương: “Ông ăn xin, cứu mẹ của cháu…”
Ông lão nhếch nhác cười, bước đến một bước.
Lập tức xuất hiện trước người Đông Phương Xá Nguyệt, chậm rãi ngồi quỳ xuống.
Lòng bàn tay xuất hiện chín cây châm cắm vào trong cơ thể Đông Phương Xá Nguyệt.
Trong tích tắc, thương tích trên người Đông Phương Xá Nguyệt hồi phục lại với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.
Sau mấy hơi thở ngắn ngủi, lại có thể đứng lên!
“Mẹ…”
Diệp Nặc nhào vào lòng Đông Phương Xá Nguyệt.
Diệp Bắc Minh kinh ngạc nhìn ông lão nhếch nhác.
Sức mạnh của chín cây kim châm lại còn khủng bố hơn Quỷ Môn Thập Tam Châm!
Độc Cô Bá Đạo nhìn chằm chằmông lão nhếch nhác: “Cửu chuyển hoàn hồn châm được gọi là chỉ cần còn một hơi thở vẫn cứu sống được, ông chính là thánh tử cuối cùng của Thái Dương Tông!”
Ông lão nhếch nhác lắc đầu: “Thật không ngờ hàng triệu năm trôi qua, còn có người nhớ tôi?”
“Cái gì? Ông chính là thánh tử cảu Thái Dương Tông…”, đồng tử của Tiêu Vô Tướng co mạnh lại, suýt nữa cắn vào lưỡi.
“Thái Dương Tông?”
“Chính là Thái Dương Tông đã bị diệt từ hàng triệu năm trước? Lại thực sự có truyền nhân còn sống!”
“Suýt! Vậy chẳng phải ông ta đã sống hơn một triệu năm rồi ư?”
Đám võ giả của thành Vạn Tượng không ngừng hít khí lạnh, bị dọa sợ thực sự.
Độc Cô Vấn Thiên khinh thường lắc đầu: “Thái Dương Tông, Nguyệt Lượng Tông cái gì!”
“Bố, tông môn nhỏ bé này có gì đáng sợ?”
“Trực tiếp giết lão ăn xin này, con muốn Diệp Bắc Minh chết!”
Bốp!
Độc Cô Bá Đạo trực tiếp tát một cái qua.
Đánh cho Độc Cô Vấn Thiên lăn lộn dưới đất, nhìn ông ta với vẻ mặt kinh sợ: “Bố, con…”
“Câm miệng!”
Sắc mặt Độc Cô Bá Đạo nghiêm trọng, quay lại chắp tay với ông lão nhếch nhác: “Tiền bối, con trai tôi nói lời không tôn trọng, vãn bối đã dạy bảo rồi!”
Ông lão nhếch nhác thản nhiên cười nói: “Con trai ông quá cuồng ngạo, sớm muộn sẽ chết thảm, tôi không so đo với cậu ta”.
“Ông!”
Sắc mặt Độc Cô Bá Đạo tái xanh, lạnh lùng lên tiếng: “Vừa nãy tiền bối ra tay là có ý gì? Chẳng lẽ Thái Dương Tông muốn đối địch với điện Thần Hoàng sao?”