Diệp Bắc Minh thoáng nghĩ.
Chốc lát anh đã vào trong nghĩa trang.
Khung cảnh trước mắt khiến anh ta kinh hãi.
Mộ của Thần Chủ Tuyệt Thế phát sáng, thần hồn của ông ấy cũng hiện lên, trông vô cùng hối hả.
Cả khoảng không trên nghĩa trang cuồn cuộn gió dữ mây đen như tận thế.
Diệp Bắc Minh kinh ngạc hỏi: “Sư phụ, người sao thế?”
Thần Chủ Tuyệt Thế nhìn Diệp Bắc Minh, mắt đỏ ngầu: “Đồ nhi, ta cảm nhận được khí tức của con gái mình!”
“Hơn nữa con bé còn đang trong tình thế nguy hiểm!”
“Cái gì?”
Diệp Bắc Minh sửng sốt bèn hỏi: “Sư phụ, người có biết bây giờ cô Nhan thế nào không?”
Thần Chủ Tuyệt Thế lắc đầu nói: “Thần hồn của ta quá yếu nên chỉ có thể cảm nhận được khí tức trong phạm vi trăm dặm trở lại thôi!”
“Con bé ở ngay gần đây nếu không ta sẽ không cảm nhận được!”
“Đồ nhi, con phải giúp con gái ta an toàn!”
Thần Chủ Tuyệt Thế vô cùng kích động, thần hồn vặn vẹo.
“Sư phụ cứ yên tâm, con sẽ không để cô Nhan có việc gì đâu!”, Diệp Bắc Minh nói xong thì rời khỏi nghĩa trang.
...
“Ả đàn bà này, cô dám đánh tôi à?”
Chu Thực nhìn xuống ngực mình.
Ở chỗ trái tim có một miệng vết thương trông rất ghê rợn.
Ngay khi hắn ta đang muốn xử Nhan Như Ngọc thì cô ấy bỗng rút ra một con dao đâm hắn ta bị thương.
Mặt mày hắn ta tối sầm, thi triển một thân pháp kỳ lạ đến bên cạnh Nhan Như Ngọc, bóp chặt cổ tay cô ấy.
“Đinh”, con dao rơi xuống đất.
“Buông ra!”
Nhan Như Ngọc giãy dụa.
Chu Thực đưa tay lên bóp ngực cô ấy, Nhan Như Ngọc nghiêng người kịp tránh thoát.
Xẹt xẹt.
Quần áo chỗ bả vai của Nhan Như Ngọc bị xe rách, lộ ra mảng da trắng nõn nà mềm mịn.
Chu Thực nóng người, nhe răng tiến lên: “Em Như Ngọc à, chớ sợ nhé!”
“Đợi khi em tận hưởng được điều kỳ diệu giữa nam và nữ rồi thì sẽ mê cảm giác ấy thôi!”
Nhan Như Ngọc buồn nôn, cô ấy cắn răng nói: “Dù tôi có chết cũng không để anh toại nguyện đâu!”
Cô ấy vung tay ngọc lên nhắm thẳng vào đỉnh đầu của mình.
Cô ấy định tự vẫn.
Đúng là người phụ nữ mạnh mẽ mà.
Ánh mắt Chu Thực u ám, khí tức cảnh giới Động Hư ập tới.
Nhan Như Ngọc hoảng sợ phát hiện tay mình đứng im giữa không trung, dù dùng cách nào cũng không thể hạ xuống.
Chu Thực từ từ đi đến bên cạnh Nhan Như Ngọc, hít một hơi thật sâu mùi hương cơ thể của cô ấy: “Thơm quá!”
“Tránh ra, tránh ra đi...”, cơ thể mềm mại của Nhan Như Ngọc run rẩy, nước mắt tuôn rơi lã chã.
Chu Thực càng lúc càng hưng phấn: “Ha ha ha ha, hét lên đi, dù em có la hét rách họng thì cũng chẳng một ai tới cứu em đâu!”
“Cả thế giới Tam Thiên này đều là phế vật trong mắt tôi đây, vậy ai có thể tới đây cứu em chứ?”
Dứt lời, Chu Thực cúi đầu định hôn lên đôi môi đỏ mọng của Nhan Như Ngọc.