Diệp Bắc Minh liền hiểu ra.
Chẳng trách lúc trước mình từ đây xuống núi.
Trực tiếp xuất hiện trong núi Côn Luân!
Khiến anh còn tưởng mình học nghệ ở trong núi Côn Luân!
Không nói nhiều nữa.
Anh men theo đường núi nhanh chóng rời đi.
Một tiếng sau.
Diệp Bắc Minh xuyên qua kết giới Tuyết Sơn, cảnh sắc trước mặt bỗng thay đổi, xuất hiện gần một quân doanh của núi Côn Luân!
“Ai đấy?”
“To gan, dám xông vào khu cấm quân sự”
“Giơ tay lên!”
Xung quanh vang lên tiếng bước chân gấp gáp!
Sau đó, tiếng còi cảnh báo vang lên!
Liền sau đó.
Mấy chục tướng sĩ xuất hiện, tất cả bọn họ đều mặc trang phục tác chiến của Long Hồn, chĩa súng trong tay với Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh nhả ra hai chữ: “Là tôi!”
Các tướng sĩ ngẩn người, vẻ mặt một tướng sĩ trong đó biến sắc, kích động nói: “Long soái? Là cậu sao?”
Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu: “Là tôi”.
“Long soái?”
“Vãi! Là Long soái!”
“Trời ơi, Long soái trẻ quá!”
“Thần tượng! Cuối cùng gặp được thần tượng rồi!”
Các tướng sĩ vô cùng kích động.
Nếu không phải vì kỷ luật, thì đã xông lên xin chụp ảnh chung và xin chữ ký rồi.
Vị tướng quân đó tự giới thiệu: “Long soái, tôi là Diệp Quân, là người của nhà họ Diệp ở Long Đô!”
“Diệp Quân Thần ở ngay trong quân doanh gần đây!”
Diệp Bắc Minh nhạy bén cảm thấy bầu không khí không đúng.
Anh cau mày: “Diệp Lăng Tiêu ở đây ư?”
“Long Quốc xảy ra chuyện ư? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”
Săc mặt của Diệp Quân hơi khó coi, anh ta nhìn Diệp Bắc Minh một cái sâu sắc: “Long soái, cậu theo tôi đến quân doanh, để Quân Thần đích thân nói với cậu thì hơn”.
Diệp Bắc Minh gật đầu, ngồi lên một chiếc xe trượt tuyết.