Người đàn ông trung niên tỏ vẻ mặt kỳ lạ: “Con bé chết tiệt này đã chảy cạn máu tươi, lại có thể trụ được lâu như vậy?”
“Tiếc là con bé này chưa đến sáu tuổi, không thể kiểm tra căn cốt của nó!”
“Nếu không tao thực sự muốn xem, rốt cuộc nó có căn cốt gì!”
“He he, chủ nhân, tôi có một cách”, tên râu cá trê bên cạnh cười.
Người đàn ông trung niên nhìn hắn: “Cách gì?”
Tên râu cá chê cười nói: “Lực sinh mệnh của nó mạnh mẽ như vậy, hay là đưa nó về đào tạo thành một huyết nô!”
“Trước khi nó sáu tuổi, chúng ta cố thể lấy máu quý trong cơ thể của nó không giới hạn!”
“Đợi sau khi nó được sáu tuổi, rồi lại thử căn cốt!”
“Nếu căn cốt nghịch thiên, không chừng có thể trở thành lư đỉnh của mấy cậu ấm gia tộc đấy!”
“Ha ha ha!”
Người đàn ông trung niên cười lớn, vỗ vai của tên râu cá trê: “Vẫn là tên nhóc mày lắm quỷ kế, làm vậy đi!”
Tên râu cá trê lập tức tiến lên, tóm lấy Diệp Nặc.
“Hu hu, đừng! Cầu xin các người cứu mẹ tôi…”
“Nhóc con, đừng khóc nữa, mẹ này đã chết rồi!”
Người đàn ông trung niên hừ một tiếng: “Đoạn Bắc Minh tao nhắc mày một câu!”
“Mạng người là thứ không đáng tiền nhất trong thành Vạn Tượng!”
Rồi quay người đi ra khỏi phòng, tiện tay đóng cửa!
Diệp Nặc tuyệt vọng nhìn cánh cửa từ từ đóng lại, suy sụp đưa bàn tay ra: “Mẹ… đừng bỏ lại con!”
“Mẹ, mẹ đừng chết, hu hu…”
Nhìn thấy cảnh này, toàn thân Diệp Bắc Minh run lên!
Trên trán nổi gân xanh, trái tim đập mạnh điên cuồng.
Đôi mắt đỏ bừng gầm lên: “Vãi! Đáng chết!”
Bỗng nhiên.
Hình ảnh biến mất, tất cả dừng lại.
“Vãi! Tiểu tháp, tại sao phải cắt mất hình ảnh!”
Diệp Bắc Minh gầm thét lên như thú hoang: “Con gái! Con gái của tôi đâu? Tiếp tục cộng hưởng ý thức cho tôi!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: “Cậu nhóc, cậu bình tĩnh chút, cậu xem cậu kìa?”
“Sắp tẩu hỏa nhập ma rồi!”
Lúc này.
Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng đầy tia máu, không trung trên đỉnh đầu ngưng tụ một tầng mây máu!
Trong không khí xung quanh tràn đầy khí tức chết chóc!
Những đại diện của các thế lực chưa rời đi trên đài Phong Thần toàn bộ đều nhìn Diệp Bắc Minh với vẻ mặt kỳ lạ!
“Ông muốn tôi phải bình tĩnh thế nào? Bây giờ tôi hận không thể lập tức xông đến trước hai mẹ con họ!”, Diệp Bắc Minh ngửa cổ lên trời thét dài.
Liền sau đó, anh nhìn sang mọi người của các thế lực thần giới với ánh mắt đầy tia máu.
“Bất luận các người có thân phận gì! Là ai!”
“Bắt đầu từ bây giờ, chỉ cần ai có thể đưa tôi đến thành Vạn Tượng của thần giới, thì chính là ân nhân của Diệp Bắc Minh!”
Mọi người đều không biết đã xảy ra chuyện gì!
Nhưng thấy Diệp Bắc Minh nghiêm trọng như vậy.
Tất cả nhỏ tiếng bàn tán xôn xao: “Thành Vạn Tượng? Hắn đến đó làm gì?”
“Thành Vạn Tượng hội tụ đủ mọi thứ trên đời, chẳng phải là khu ổ chuột của thần giới chúng ta sao? Ở đó thiếu thốn tài nguyên, bẩn thỉu…”