Mục lục
Bé cưng tinh quái full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Chấn rất hiểu tính cách của Giang Tiêu Tiêu, mẹ là điểm yếu duy nhất của cô, cô không thể chờ đến hai mươi tư tiếng sau được.


Sáng mai ông ta hơi tạo áp lực thì tự nhiên Giang Tiêu Tiêu sẽ ngoan ngoãn đi tìm Cận Tri Thận nói chuyện hợp tác thôi.

Giang Tình Tình ngồi bên cạnh cũng biết tin tốt này, cô ta tươi cười, thế nhưng không hiểu vì sao trong lòng cô ta cảm thấy hơi bất an.

Việc này thật sự suôn sẻ như ba nghĩ ư?

Đúng lúc này, chuông cửa vang lên, Giang Chấn sửng sốt, đã muộn thế này, lẽ nào là Giang Tiêu Tiêu tìm đến đây?

Vừa nghĩ Giang Chấn vừa đi ra mở cửa, khi thấy ngay hai cảnh sát, ông ta ngây ra tại chỗ.


"Anh cảnh sát, các anh đây là..."

Giang Tiêu Tiêu đi theo sau lưng hai cảnh sát, nhìn Giang Chấn với ánh mắt lạnh lùng.

Cảnh sát nói: “Ông Giang, chúng tôi điều tra ra ông mang bệnh nhân đi một cách phi pháp, xin ông hãy đưa bệnh nhân trở lại ngay lập tức, bằng không cảnh sát chúng tôi phải bắt giữ ông.”

Cảnh sát vừa nói xong, sắc mặt Giang Chấn thay đổi.

Ông ta cũng đoán được Giang Tiêu Tiêu sẽ báo cảnh sát, nhưng không ngờ rằng cảnh sát sẽ thụ lý chuyện này, hơn nữa chẳng phải vẫn chưa đến hai mươi tư tiếng sao?


Vi sao cảnh sát trực tiếp đến tìm mình? Chẳng lẽ Lý Ứng lộ rồi? Đúng là đồ vô dụng.

Vẻ mặt của Giang Chẩn hết sức khó coi, ông ta cười gượng.

"Các anh cảnh sát à, việc này chỉ là hiểu lầm thôi, tôi chỉ muốn đưa vợ trước của tôi đến nơi tốt hơn để chữa bệnh thôi mà, cũng tại tôi không báo trước vói Tiêu Tiêu, thật sự xin lỗi, đã muộn thế này còn làm phiền các anh.”

Giang Tiêu Tiêu nhìn khuôn mặt của Giang Chấn mà thấy buồn nôn vô cùng, rõ ràng ông ta muốn dùng mẹ cô để uy hiếp cô, vậy mà bây giờ lại còn không biết xấu hổ nói là vì chăm sóc cho mẹ.

“Đều là lỗi của tôi, Tiêu Tiêu, con bảo cảnh sát đi về trước đi, xem, buổi tối thế này rồi..."


Giang Chấn nhìn Giang Tiêu Tiêu, ánh mắt của ông ta trông vô cùng nguy hiểm, giống như đang nói: Nếu cô không bảo cảnh sát rời đi, đừng trách tôi không khách sáo với mẹ cô!

Có cảnh sát ở đây, làm sao Giang Tiêu Tiêu sợ Giang Chấn làm gì mẹ mình bây giờ được.

Trong mắt cô hiện lên vẻ trào phúng, cô lạnh giọng nói: “Mẹ tôi đã không còn quan hệ gì với ông từ lâu rồi, tự tôi có thể chăm sóc bà ấy, không phiền người chồng trước là ông Giang đây phải lo.”

Giang Chấn giận tái mặt, nhưng có cảnh sát ở đây nên ông ta cũng không tiện nói gì.

Cảnh sát nhìn Giang Chấn chằm chằm, thúc giục ông ta mau chóng nói ra vị trí hiện tại của Phương Tuyết Mạn.


Giang Chấn căn răng, trong mắt hiện lên vẻ không cam lòng, nhưng ông ta biết với tình hình này ông ta không thể nói dối cho qua được.

Cuối cùng Giang Chấn báo ra một địa chỉ, là một phòng khám nhỏ trong thành phố Cẩm. 

"Ô, đấy chính là cách mà ông Giang gọi là chăm sóc tốt cho mẹ tôi à?"

Giang Tiêu Tiêu nhìn Giang Chấn và nói lời châm chọc, giấu ở một phòng khám bệnh nhỏ như thế, ông ta không sợ mẹ cô đột ngột xảy ra vấn đề cần làm phẫu thuật gì hay sao?

Đã lấy được địa chỉ nên Giang Tiêu Tiêu không tiếp tục dây dưa Giang Chấn, cô lập tức theo cảnh sát rời khỏi nhà họ Giang.


Phòng khám nằm ở vị trí khá xa, đi đi lại lại để đưa người đến bệnh viện đến khi thu xếp ổn thỏa cũng đã qua nửa đêm.

Nhìn mẹ bình yên nằm trên giường bệnh, Giang Tiêu Tiêu không kìm được nước mắt, cô nắm chặt tay Phương Tuyết Mạn, nghẹn ngào:

"M.."

Giang Tiêu Tiêu thật sự không dám tưởng tượng, nếu mẹ mình xảy ra bất kỳ vấn đề gì thì sau này cô phải làm sao đây?

“Cô Giang, mẹ cô tìm được rồi, chúng tôi đi trước, nếu có chuyện gì thì xin hãy gọi cho chúng tôi.


Giang Tiêu Tiêu lau nước mắt, nói với vẻ áy náy: “Hai anh cảnh sát, thật lòng cảm ơn các anh, đã khuya thế này rồi, làm phiền các anh quá."

“Cô Giang đừng khách sáo, đây là điều chúng tôi nên làm."

 

Hai cảnh sát sao dám cảm thấy phiền phức, cục trưởng đã lên tiếng thì làm sao bọn họ dám không làm!

Bọn họ không kìm lòng được mà quan sát Giang Tiêu Tiêu, rốt cuộc cô gái này là ai mà có thể mở được cả cục trưởng và giám đốc bệnh viện, không đơn giản chút nào!

Sau khi tiến cảnh sát đi, Giang Tiêu Tiêu nói cảm ơn với Thẩm Mộ Bạch đứng ở cửa phòng bệnh.


"Bác sĩ Thẩm, hôm nay rất cảm ơn anh, nếu không nhờ anh tìm được chứng cứ thì Lý Ứng cũng sẽ không chịu thừa nhận, rất có thể chúng tôi cũng không nhanh tìm được mẹ tôi như vậy."

Thẩm Mộ Bạch mỉm cười, anh ta đang định nói người cô nên không phải là anh ta mà là người nào đó...

Nhưng chưa kịp lên tiếng thì Giang Tiêu Tiêu đã nói tiếp: “Đúng rồi, bác sĩ Thẩm này, tôi có thể nhờ anh một việc nữa được không?" 

"Ô? Việc gì thế?"

Thẩm Mộ Bạch vốn tưởng rằng việc này sẽ liên quan đến Phương Tuyết Mạn.


Giang Tiêu Tiêu hết sức rối rắm, cô do dự một lúc rồi mới nói: “Chuyện xảy ra tôi hôm nay ấy, anh đừng nói cho Cận Tri Thận được không?"

Hồi còn ở nhà họ Giang, Giang Tiêu Tiêu từng nhìn thấy Thẩm Mộ Bạch, cho nên cô biết hai người bọn họ quen biết nhau, tối nay anh ta giúp cô nhất định là bởi vì Cận Tri Thận.

Nhưng Giang Tiêu Tiêu không muốn để anh biết, không muốn anh phải lo lắng.

Thẩm Mộ Bạch khẽ cau mày, thầm nghĩ, sao cô nhóc này lại đơn thuần thế chứ!

Đã xảy ra chuyện lớn như vậy, cô nhóc thật sự cho rằng Cận Tri Thận không biết tí gì ư?


Thẩm Mộ Bạch ậm ừ đồng ý, sau đó đi ra ngoài bệnh viện.

Vừa ra khỏi cổng, Thẩm Mộ Bạch lập tức mở cửa chiếc xe Maybach đỗ bên ngoài và ngồi vào trong.

“Chậc chậc, Cận Tri Thận, trước kia tôi đúng là xem thường cậu quá rồi, không ngờ cậu có thể canh ở đây cả đêm vì một người phụ nữ đấy."

Thẩm Mộ Bạch quen biết Cận Tri Thận đã lâu nhưng chưa bao giờ thấy anh đối xử người phụ nữ nào như thế cả.

Không, phải nói là trước đây Cận Tri Thận chưa bao giờ có phụ nữ bên cạnh.


Cận Tri Thận nhìn về phía tòa nhà của bệnh viện qua cửa kính, lạnh nhạt hỏi: “Cô ấy thế nào rồi?”

"Muốn biết thì tự vào xem đi."

Cận Tri Thận liếc Thẩm Mộ Bạch một cái, áp lực khổng lồ bỗng ập đến khiến anh ta sợ hãi, cũng không dám cợt nhả nữa.

"Vừa nhìn thấy mẹ thì cô ấy bật khóc, tôi nhìn cũng thấy đau lòng.”

Cận Tri Thận mím môi không nói gì.


“Vừa cảm ơn cảnh sát xong lại cảm ơn tôi, đúng rồi, cô ấy còn bảo tôi đừng nói cho cậu biết chuyện hôm nay, cô nhóc trông nhu mì đáng yêu, chịu đựng một đêm nên hốc hác thấy rõ, giờ đang ở phòng bệnh chăm sóc mẹ, tôi đoán đêm nay cô ấy cũng không về đâu." 

Thẩm Mộ Bạch tựa vào lưng ghế, thong thả nói tiếp: “Cậu chắc mình không muốn vào nhìn một lát chứ? Vừa ra người vừa ra sức, vất vả đến hơn nửa đêm, xong việc cũng chẳng để lại tên thành phong cách của cậu Cận bao giờ thế?”

Cận Tri Thận mím môi, gương mặt tuấn tú thoạt nhìn có vẻ u ám, cuối cùng anh nói: “Không đi."

Có lẽ cô cũng không muốn gặp anh.

"Được rồi, không đi thì không đi, mời tôi ăn một bữa thì không thành vấn đề chứ? Dù sao trong bệnh viện chúng tôi có nhiều bác sĩ nam vẫn còn độc thân lắm, chuyện của Giang Tiêu Tiêu tối nay còn mời được giám đốc bệnh viện ra mặt, làm cả bệnh viện náo động, phỏng chừng đêm nay không thiếu người chăm sóc cô ấy, cậu cứ yên tâm đi.”


Thẩm Mộ Bạch vừa nói vừa thắt dây an toàn với vẻ mặt suy tư.

Sắc mặt Cận Tri Thận thay đổi, anh chần chừ một lát, cuối cùng vẫn mở cửa xe đi xuống, cất bước đi vào trong bệnh viện.

"Này, không phải đã nói là không đi à?”

Thẩm Mộ Bạch nhìn bóng lưng Cận Tri Thận với vẻ thích thú, không đúng, cậu ta đi rồi thì ai mời mình ăn cơm, thế chắng phải là làm không công đến nửa đêm à?



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK