Chương 310 Không cho mày sống tốt
"Mẹ nói xem sao con khốn kia lại không
biết chuyện mình sảy thai?"
Giang Tình Tình nhíu mày nhìn mẹ mình.
"Chắc là nhà họ Cận cố ý giấu cô ta. Nếu
mẹ đoán không nhầm thì họ sợ cô ta đau
khổ”
Nói đến đây, Thẩm Thục Lan lạnh lùng hừ
mũi: "Không biết con ả đê tiện kia có gì tốt
mà nhà họ Cận lại quan tâm nó như vậy:
Giang Tình Tình lắc đầu: " "Không được, cô
ta không biết chuyện mình sảy thai thì con
tính sao?”
Cô ta không kìm được kích động: "Nỗi đau
khổ của con, cô ta cũng phải chịu đựng!"
"Tình Tình, trước tiên đừng kích động"
Thẩm Thục Lan vừa xoa dịu tâm trạng của
cô ta vừa nói: "Mẹ sẽ nghĩ cách nói cho cô
ta biết chuyện này. Con cứ yên tâm”
"Mẹ, dựa vào đầu mà hạng người như cô
ta vẫn được nhà họ Cận coi trọng, mà con
thì sao?"
Giang Tình Tình cực kỳ không cam lòng.
Từ khi cô ta sảy thai, Lam Quân Hạo chỉ
chăm sóc cô ta hai ngày đầu, những ngày
Sau toàn viện cớ công ty bận rộn không
rảnh đến đây.
Càng khỏi nhắc đến ba mẹ của anh ta, còn
chẳng thèm liếc nhìn cô ta lấy một cái.
Khi cô ta mang thai, bọn họ đối xử với cô
ta khá tốt, thuốc bổ hoa quả gửi tới nhà hết
hộp này tới hộp khác.
Nhưng đứa trẻ mất rồi thì thái độ của bọn
họ quay ngoät một trăm tám mươi độ.
Thật nực cười, cũng thật đáng giận!
Còn con khốn kia thì sao, mọi người giấu
cô ta chuyện sảy thai vì không muốn cô ta
đau khổ.
Thật có lòng!
Không được!
Cô ta nhất định phải bắt Giang Tiêu Tiêu
nếm thử nỗi đau mất con một lần nữa!
"Mẹ ơi!" Giang Tình Tình chợt túm lấy tay
Thẩm Thục Lan: "Giờ mẹ hãy nói cho con
khốn kia biết chuyện này đi!"
"Việc này.." Thẩm Thục Lan khó xử.
Giang Tình Tình nóng nảy: "Mẹ, lẽ nào mẹ
không muốn?"
"Không phải mẹ không muốn" Thẩm Thục
Lan nhíu mày: "Mà là tại Cận Tri Thận cũng
ở đó, mẹ không nói được."
Giang Tình Tình nheo mắt, cười gằn: "Vậy
thì chờ lúc anh ta không có mặt. Con
không tin anh ta có thể trông nom con
khốn kia 24/24“
"Được, vậy thì đợi lúc cậu ta không ở đó
mẹ sẽ đi" Thẩm Thục Lan vỗ nhẹ lên tay
cô ta an ủi: “Tình Tình, con yên tâm, mẹ
tuyệt đối không cho con khốn kia sống tốt
đâu!"
Nhưng bọn họ không ngờ Giang Tiêu Tiêu
lại chuyển viện ngay hôm đó.
"Á!" Giang Tình Tình gần như phát điên, gạt
hết đồ đạc trên tủ đầu giường xuống đất.
Bởi vì quá giận dữ mà gương mặt cô ta vặn
vẹo và dữ tợn lạ thường.
"Tức chết mất!"
"Tình Tình!"
Thẩm Thục Lan nghe thấy tiếng động vội
vàng chạy tới. Thấy mặt đất hỗn loạn, bà ta
kinh ngạc trợn trừng mắt, chậm rãi ngẩng
đầu lên. Trước mắt bà ta là Giang Tình
Tình với khuôn mặt dữ tợn.
Bà ta bước nhanh tới vỗ lưng cô ta trấn an:
"Tình Tình, bớt giận nào, kẻo sức khỏe con
không chịu nổi đâu”
Cô ta vừa sảy thai, vẫn đang trong cữ, nổi
giận quá mức không tốt cho sức khỏe.
"Mẹ!" Giang Tình Tình quay đầu nhìn bà ta
đăm đăm, cắn răng gắn từng câu từng
chữ: "Con tuyệt đối không tha cho con
khốn kia!"
"Ừ, chúng ta không thể tha cho cô tai"
Thẩm Thục Lan hùa theo, sau đó tiếp đó
khuyên nhủ: "Vậy con phải chú ý giữ gìn
sức khỏe, chẳng may con xảy ra vấn đề gì
thì con ả kia lại đắc ý"
Giang Tình Tình nghe vậy thì nhìn bà ta,
thấy ánh mắt ra hiệu mới từ từ bình tĩnh lại.
Một lúc lâu sau, cô ta mới lên tiếng hỏi:
"Mẹ có biết cô ta chuyển tới bệnh viện nào
không?"