Chương 336 Đừng mừng vội
"Chát!"
Bà Tô tàn nhẫn tát mình một bạt tai.
Giang Tiêu Tiêu sợ hết hôn, đến cả Cận Tri
Thận vẫn luôn bình tĩnh mà ánh mắt cũng
hơi dao động.
Bà ta tự đánh mình cơ đấy!
Giang Tiêu Tiêu thầm tặc lưỡi khi thấy gò
má bà Tô đỏ ửng lên, thậm chí còn in rõ
dấu năm ngón tay.
"Cô Giang, chỉ tại cái miệng này của tôi nói
bậy, nếu cô vẫn còn tức giận thì tôi.. "
Bà Tô lại giơ tay lên định tát mình tiếp.
"Khoan đã!" Giang Tiêu Tiêu vội lên tiếng
ngăn cản bà †a.
Bà Tô cũng không định đánh mình thật mà
chỉ muốn thăm dò thái độ của cô mà thôi.
Cho nên cô vừa lên tiếng là bà ta lập tức
dừng tay.
"Cô Giang.." Bà Tô nhìn cô đây mong đợi.
"Ừm.." Giang Tiêu Tiêu ngẫm nghĩ một lát
rôi nói hết sức chân thành: "Cô tát má bên
kia đi, ná bên này sưng lên rồi”
"Hả?" Bà Tô ngu người luôn.
Cô ta... gọi mình chỉ để bảo mình đánh chỗ
khác sao?
Thật ra Giang Tiêu Tiêu nhìn thấu suy nghĩ
của bà ta nên cố ý nói đùa vậy thôi. Dù sao
người ta cũng là bê trên, kiểu gì cô cũng
phải ngăn cản, nếu không chuyện này đồn
ra ngoài thì mọi người lại tưởng cô bắt nạt
người khác.
"Cô ạ, tôi nể mặt chú nên không so đo với
cô, nhưng tôi hi vọng sau này cô chú ý lời
ăn tiếng nói của mình"
Bà Tô bị cô lên lớp, lòng rất khó chịu nhưng
phải nhẫn nhịn vì con gái!
"Cô nói phải, sau này tôi sẽ chú ý
Giang Tiêu Tiêu nhìn Cận Tri Thận rồi lên
tiếng: "Cô yên tâm, tôi đã quyết định không
kiện Tô Uyển Ương nữa thì sẽ không kiện
đâu"
Bà Tô mừng ra mặt: "Vô cùng cảm ơn cô"
"Cô đừng mừng vội, tôi có điều kiện”
"Điều kiện gì?" Nét vui mừng rút đi, bà Tô
nhìn cô với vẻ đề phòng.
"Đưa cô ta ra nước ngoài, mãi mãi không
bao giờ được trở về thành phố Cẩm nữa"
Nghe thấy điêu kiện này, bà Tô biến sắc
ngay.
Giang Tiêu Tiêu biết đối với một người yêu
thương con gái như bà Tô thì điều kiện này
quá khó thực hiện.
Vì vậy, cô bổ sung thêm một câu: "Nếu cô
chú không đồng ý cũng được thôi, vậy hãy
để Tô Uyển Ương ngồi tù mấy năm đi”
Cô đã nói vậy, dù bà Tô không muốn cũng
chẳng còn sự lựa chọn nào khác.
"Chờ lão Tô tỉnh lại, chúng tôi sẽ bàn bạc”
"Được, tôi đợi cô chú hồi âm”
Giang Tiêu Tiêu gật đầu với bà ta, sau đó
quay sang nói với Cận Tri Thận: “Chúng
mình về thôi"
Thấy họ định đi, bà Tô vội vàng gọi lại:
"Chờ chút”
Giang Tiêu Tiêu và Cận Tri Thận dừng
chân, quay lại nhìn bà ta.
"Cảm ơn cô cậu đã đồng ý tha cho Uyển
Ương.' Bà Tô dè dặt cúi người trước bọn
họ.
Giang Tiêu Tiêu và Cận Tri Thận nhìn nhau,
cả hai không nói gì mà rời đi luôn.
Sau khi bọn họ đi rôi, bà Tô mới từ từ đứng
thẳng lên. Bà ta nhìn về phía cửa không
một bóng người, sắc mặt dần trở nên u
ám.
Nếu không vì Uyển Ương thì mình chỉ
muốn xé xác con ả Giang Tiêu Tiêu kia.
Nếu không phải tại cô ta thì Uyển Ương đã
chẳng xảy ra chuyện.
Nói chung là tất cả đều do cô ta gây nên.
Cô ta là sao chổi!
Bà Tô híp mắt, trong đầu nảy ra một ý!
Khi hai người ra khỏi bệnh viện đã là lúc
hoàng hôn, sắc trời dần tối.