Mục lục
Bé cưng tinh quái full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 309 Không ai dám bắt nạt em

"Chẳng lẽ ba không tin con sao?”
Giang Tình Tình giả vờ không vui, trừng
mắt nhìn Giang Chấn.
Ông ta vội vàng dỗ dành: "Sao ba lại không
tin con chứ? Ba chỉ lo cho hai mẹ con thôi."
"Sao ông lại tới giờ này?" Thẩm Thục Lan
hỏi.
Giờ chưa tới lúc tan làm nên bà ta mới hỏi
Vậy.
"Nghe nói Tiêu Tiêu bị thương đang năm
viện, tôi làm ba, theo lý thì phải đi thăm
nó"
Giang Chấn nói vậy thôi chứ thật ra ông ta
sợ nếu mình không quan tâm Giang Tiêu
Tiêu thì nhà họ Cận lại làm khó mình.
"Ông muốn đi thăm con khốn kia ư?"
Thẩm Thục Lan kích động: "Tôi không cho

ông đi thăm cô ta!”

Vừa nghe thấy hai chữ "con khốn", Giang
chấn lập tức sầm mặt mắng: "Nó cũng là
con gái của tôi, tốt nhất là bà nên tém lại
đi"

Không ngờ ông ta lại vì con khốn kia mà
trách mảng bà ta!

Thẩm Thục Lan lập tức cơn tam bành,
đang định cãi lại thì Giang Tình Tình vội
kéo bà ta, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Được rồi
mẹ, chị bị thương mà, không chỉ ba mà cả
mẹ con mình cũng nên đi thăm chị ấy
đúng không?”

"Tình Tình, con.." Thẩm Thục Lan kinh
ngạc nhìn cô ta, không dám tin con gái
mình sẽ nói vậy.

Giang Tình Tình vừa nháy mắt với bà ta
vừa nói: "Mẹ ơi, dù sao chị cũng là người
nhà họ Giang, bao năm qua mẹ coi chị như
con ruột, không thể vì chị làm sai chút

chuyện mà giận chị chứ?”

Thẩm Thục Lan bắt được ánh mắt của con
gái, tức thì hiểu ý cô ta. Bà ta hừ lạnh: "Mẹ
xem nó là con ruột nhưng nó thì sao, nó
coi chúng ta là kẻ thù"

"Được rồi mẹ ơi, đừng nói nữa”

Giang Tình Tình lôi kéo bà ta, sau đó quay
sang nói với Giang Chấn: "Ba, ba đừng đi
thăm chị một mình, để mẹ con đi cùng ba
nhé!"

Nghe cô ta nói vậy, Giang Chấn nhìn Thẩm
Thục Lan, vẻ mặt vẫn cau có: "Vậy bà ấy
phải tình nguyện mới được”"

"Mẹ à"

Giang Tình Tình lại nháy mắt ra hiệu với
Thẩm Thục Lan.

Mẹ, mẹ phải đi. Mẹ phải đi nghe ngóng
tình hình bên Giang Tiêu Tiêu thì chúng ta

mới tính được bước tiếp theo.

Thẩm Thục Lan hiểu ý, khẽ gật đầu ra hiệu
mình đã biết, sau đó nhìn Giang Chấn,
miễn cưỡng nói: "Tôi đi cùng ông kẻo lại có
người nói mẹ kế tôi đây vô lương tâm”

Lúc này sắc mặt Giang Chấn mới dịu lại
nhưng vẫn còn tức giận: "Bà đã mấy chục
tuổi rồi còn không hiểu chuyện bằng Tình
Tình"

Giang Tình Tình cười nhẹ nhàng, thoạt nhìn
đúng là rất ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Đương nhiên, nếu cô ta không làm mấy
chuyện ghê tởm kia.

Sau đó, Giang Chấn dẫn theo Thẩm Thục
Lan đi thăm Giang Tiêu Tiêu.

Bọn họ đến thăm song Giang Tiêu Tiêu
cũng chẳng hòa nhã gì, chỉ liếc qua bọn họ
rôi quay đi không muốn nhìn nữa.

Thái độ của cô khiến cả Giang Chấn và
Thẩm Thục Lan đều rất bất mãn, nhưng vì
e dè Cận Tri Thận nên không dám nói gì,
chỉ có thể nhẫn nhịn.

"Tiêu Tiêu, con có sao không?" Tuy bất
mãn nhưng ông ta vẫn phải giả vờ ngoài
mặt.

Giang Chấn đi tới quan tâm hỏi han.

Bấy giờ Giang Tiêu Tiêu mới quay sang hờ
hững nhìn ông ta, nhếch môi cười mỉa mai:
"Ông cũng biết đến thăm tôi cơ à?"

"Mày!" Suýt thì Giang Chấn nổi điên nhưng
lập tức nhớ ra Cận Tri Thận đang ở đây,
cho nên ông ta hảng giọng để che giấu
cơn giận của mình, cố gắng tỏ ra quan tâm
như một người cha hiền từ: "Con là con gái
của ba, đương nhiên ba phải tới thăm con
rồi”



Giang Tiêu Tiêu liếc nhìn ông ta, chỉ cảm
thấy ông ta giả vờ giả vịt khiến cô ghê tởm.





Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK