Chương 318 Có thể có con bất cứ lúc nào
Trở lại trong xe, Cận Tri Thận không nổ
máy ngay mà nghiêng đầu nhìn Giang Tiêu
Tiêu đang thắt đây an toàn.
Nhận ra anh đang nhìn mình, Giang Tiêu
Tiêu ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười: “Sao
thế?”
“Tại sao em không nói gì?” Cận Tri Thận
hỏi.
Giang Tiêu Tiêu sững sờ, ngay sau đó cô
phản ứng lại được, cười nói: “Em phải nói
gì?”
Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Dù em
biết cũng không thể thay đổi được gì, hơn
nữa em biết anh giấu em vì sợ em biết sẽ
đau lòng, ảnh hưởng đến tiến độ hồi phục”
Cận Tri Thận nhìn cô nói những lời này một
cách bình tĩnh, cứ cảm thấy trong lòng bức
bối, vô cùng khó chịu.
Cận Tri Thận khẽ mỉm cười, ánh mắt anh
nhìn cô đong đầy dịu dàng, lại cất giấu sự
áy náy: “Anh thà rằng em tranh cãi âm ï
chứ không muốn trông thấy em như thế
này”
Tranh cãi ầm ĩ?
Giang Tiêu Tiêu cười mỉm: “Thật ra lúc mới
biết chuyện, quả thật em rất tức giận,
muốn tìm anh hỏi cho ra nhẽ, tại sao lại
giấu em chuyện quan trọng như vậy.. ”
Nói tới đây, cô hít sâu một hơi, rôi quay
đầu, đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào
khuôn mặt điển trai của anh: “Sau chuyện
lần này, em nghĩ thông suốt rồi, thay vì đau
lòng, khốn khổ, chỉ bằng quý trọng hiện
tại"
Cô nghĩ thông suốt lại khiển Cận Tri Thận
đau lòng không thôi.
“Tiêu Tiêu”
Anh kéo cô vào lòng.
Mùi vị mát lạnh thuộc về anh bỗng chốc
tràn đầy xong mũi, khiến sống mũi cô cay
cay, vành mắt ửng đỏ, nước mắt trào ra.
Cô vùi mặt vào ngực anh, nghe tiếng tim
đập của anh, từ từ nhắm mắt lại.
Đứa con của cô mất rồi.
Thậm chí cô còn không biết sự tôn tại của
nó, nếu biết sớm hơn một chút, có phải
đứa bé ấy sẽ không biến mất không?
Nhưng trên đời này không có “nếu”.
Trong xe vang lên tiếng khóc sụt sùi nghẹn
ngào của cô, trái tim Cận Tri Thận quặn
đau, cổ họng nghẹn ứ, anh ôm chặt cô,
giống như muốn khảm cô vào trong cơ thể
mình.
Mãi lâu sau, Giang Tiêu Tiêu mới dần bình
tĩnh lại.
Cận Tri Thận giơ tay khẽ vuốt ve mái tóc
cô, nhẹ giọng nói: “Chẳng qua bé con tạm
thời phải rời đi thôi, nó sẽ quay lại”
Giọng nói của anh hơi khàn khàn, để lộ
cảm xúc đau xót.
Giang Tiêu Tiêu vốn đã ngừng khóc, nghe
nói anh thế, mắt cô lại ngấn lệ.
“Đừng khóc”
Cận Tri Thận cúi đầu, để trán mình chạm
trán cô, hai tay nâng mặt cô lên, ngón tay
dịu dàng lau đi giọt nước mắt lại vừa chảy
ra của cô.
“Trong lòng em khó chịu quá”
Giang Tiêu Tiêu sụt sịt, bĩu môi đầy tủi
hờn.
Thật ra cô cũng không muốn khóc, nhưng
nước mắt cứ không kìm được mà trào ra.
Tuy ngoài miệng nói rất nhẹ nhàng, nhưng
mất đi đứa con, cô khó chịu hơn bất cứ ai.
Và cũng càng thêm nhớ nhung đứa trẻ
không biết đã đi đâu ấy.
“Chỉ cần em muốn, chúng ta có thể có
thêm đứa con nữa bất kỳ lúc nào”
Bỗng nhiên anh nói một câu như thế, đầu
tiên Giang Tiêu Tiêu thoáng sững sờ, ngay
sau đó mặt cô đỏ bừng, xấu hổ đến mức
không dám ngẩng đầu lên.
“Anh đang nói gì thế hả?”Cô nhỏ giọng nói.
Cận Tri Thận cười: “Anh nói lời thật lòng
mà”
Giang Tiêu Tiêu ngẩng đầu lên, đối diện với
ánh mắt cực kỷ nghiêm túc của anh, cũng
không nhịn được mà mỉm cười: “Được.”
Cận Tri Thận cười xoa đầu cô, rồi nói:
“Chúng ta trở lại bệnh viện thôi”