Chương 332 Anh thấy em chán sống rồi
Không thể phủ nhận Cận Tri Thận dạy dỗ
Tiểu Bảo rất tốt.
Lễ phép, nhã nhặn, khiêm tốn.
Chưa bao giờ ỷ mình là người nhà họ Cận
mà bắt nạt người khác.
Ngược lại, con trai của người phụ nữ mập
mạp kia chính là một nhóc quỷ điển hình,
chẳng những gia đình không dạy dỗ tử tế
mà còn dung túng cho mọi hành động sai
lâm của nó.
Đứa trẻ như vậy lớn lên cũng thành kẻ gây
họa.
Giang Tiêu Tiêu dịu dàng nhìn Tiểu Bảo:
"Ừ, Tiểu Bảo là con trai, vậy sau này con
hãy bảo vệ mẹ thật tốt nhé!"
"Vâng ạ!" Tiểu Bảo gật đầu thật mạnh.
Nụ cười trên gương mặt Giang Tiêu Tiêu
càng rạng rỡ hơn, cô xoa mặt bé rồi quay
sang nói với Cận Tri Thận: “Anh gọi người
trong nhà đến chăm sóc Tiểu Bảo đi,
chúng ta tới đồn cảnh sát một chuyến”
Nhất định phải xử lý chuyện hôm nay.
Nhất là người phụ nữ mập mạp kia, kiên
quyết phải bắt cô ta trả giá cho hành động
của mình ngày hôm nay.
Bà Cận biết tin Tiểu Bảo xảy ra chuyện,
suýt thì ngất xỉu, may là có người hầu đỡ
được.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao dạo
này nhà họ Cận lại liên tục gặp chuyện
không may thế? Rốt cuộc vấn đề nằm ở
đâu?"
Xem ra bà phải đi lễ bái, tẩy xui thôi.
Bà Cận đích thân tới bệnh viện chăm sóc
Tiểu Bảo, còn Cận Tri Thận thì đưa Giang
Tiêu Tiêu đến đồn cảnh sát.
Khi tới đồn cảnh sát, Giang Tiêu Tiêu yêu
cầu gặp người phụ nữ mập mạp kia. Anh
cảnh sát tiếp đón cô nở nụ cười kỳ lạ, vừa
giống như cười khổ lại vừa giống như cố
nặn ra nụ cười vậy.
Giang Tiêu Tiêu nhíu mày hỏi: "Có vấn đề
gì sao?"
Cảnh sát đáp: "Tự cô xem là biết"
Cảnh sát dẫn bọn họ đến phòng thẩm vấn,
còn chưa tới cửa đã nghe thấy giọng nữ
the thé vọng ra từ bên trong.
"Tôi nói cho các anh biết, mau thả tôi ra,
nếu không chồng tôi sẽ không để yên cho
các anh đâu”
"Các anh có biết chồng tôi là ai không?
Anh ấy là Vua Khăn Giấy nổi tiếng thành
phố Cẩm đó, nói không chừng khăn giấy
các anh đang dùng là sản phẩm của nhà
tôi đấy”
"Anh ấy rất thân với cục trưởng của các
anh. Nếu các anh không muốn bị đuổi việc
thì thả tôi ra maul”
"Mau thả tôi ra!" Cô ta đột nhiên hét âm
lên.
Giang Tiêu Tiêu sợ run, lúng túng nhìn
cảnh sát. Thì ra là thế, chẳng trách anh ta
lại cười khó hiểu như vậy.
Người phụ nữ mập mạp trong phòng vẫn
lải nhải không ngừng. Cảnh sát mở cửa
cho Giang Tiêu Tiêu và Cận Tri Thận đi
vào.
Cô ta hơi sửng sốt khi trông thấy Giang
Tiêu Tiêu, nhưng một giây sau lại trở nên
kích động, muốn vung tay đánh cô nhưng
tay đã còng vào ghế.
"Con khốn kia, đừng tưởng mày có thể làm
gì được tao. Đợi ông xã tao tới đây, anh ấy
nhất định sẽ không tha cho mày” Cô ta
không giấu được vẻ đắc ý.
Giang Tiêu Tiêu không để ý tới lời đe dọa
của cô ta mà nói chuyện trực tiếp với cảnh
sát xử lý vụ án: "Cô ta đá con tôi, đá rất
mạnh làm thẳng bé ngất xỉu, vai trái tím
đen”
"Điều đó cho thấy lúc ấy cô ta đá mạnh
nhường nào"
Người phụ nữ mập mạp không cam lòng
rơi vào thể yếu, lập tức phản bác: "Cô ta
đẩy con trai tôi trước, sau đó còn định bắt
nạt con trai tôi tiếp. Tôi không nhịn được
bèn xông lên."
"Vụ này của các vị thuộc tranh chấp dân
sự, hai bên có muốn giải quyết riêng hay
không?"
"Muốn!"
"Không muốn!"