Chương 282 Mẹ không lừa con
Cỏ dại xung quanh cao quá đầu, vừa hay
che phủ cả người Giang Tiêu Tiêu trong
đó.
Cô bước nhẹ từng bước một đến gần cây
đa lớn kia.
Mỗi lúc một gần hơn.
Xuyên qua kẽ hở của lớp cỏ dại, có thể
loáng thoáng thấy được một bóng người
đứng dưới cây đa.
Dáng hình rắn rỏi.
Cảm giác quen thuộc ùa về.
Hốc mắt cay cay, cô vô thức cản môi, đôi
mắt nhìn chăm chăm vào bóng dáng ấy.
Là Cận Tri Thận.
Cận Tri Thận nhận ra có một tầm mắt
đang nhìn chăm chăm vào mình, anh quay
đầu, ánh mắt sắc bén lướt qua bụi cỏ cao
hơn đầu người kia.
Giang Tiêu Tiêu lập tức rón rén ngồi xổm
xuống.
Cận Tri Thận không phát hiện ra điêu gì
khác thường, bèn chuyển tâm mắt đi.
Phù!
Giang Tiêu Tiêu thở phào một hơi.
Đúng lúc này, một giọng nói như vịt đực
bỗng vang lên.
“Chủ tịch Cận của tập đoàn Cận thị đúng là
khí phách, dám đến chỗ hẹn một mình cơ
đấy”
Giang Tiêu Tiêu thầm kinh hãi, lập tức
ngẩng đầu lên nhìn,
Thì thấy bốn người đàn ông ăn mặc trông
như lưu manh đi về phía Cận Tri Thận.
Đó chắc hẳn là bọn bắt cóc.
Vậy Tiểu Bảo có đi cùng không?
Cô nhìn phía sau lưng mấy người đàn ông
đó, cũng không thấy Tiểu Bảo đâu.
Chỉ có bốn người này đến, không dẫn Tiểu
Bảo theo,
“Con tôi đâu?”
Thấy bọn bắt cóc đến, Cận Tri Thận hỏi về
Tiểu Bảo ngay lập tức.
Người dẫn đầu trong số bốn người đàn
ông kia cười híp mắt, hỏi: “Tiên đâu?”
Trong mắt Cận Tri Thận chợt hiện lên điêu
gì, rất nhanh, nhanh đến mức người ta
không bắt kịp.
Anh lấy ra một chiếc thẻ từ trong túi:
“Trong thẻ có hai trăm triệu”
Vừa nghe đến con số hai trăm triệu, mắt
của bốn tên bắt cóc sáng lên.
Giàu rồi!
Bọn họ giàu thật rồi!
Chỉ cần có hai trăm triệu, bọn họ muốn
làm gì cũng được.
“Ném qua đây” Tên cầm đầu hô.
Cận Tri Thận cầm thẻ bằng ngon cái và
ngón trỏ, nhìn bọn họ với ánh mắt lạnh
lùng, nói: “Tôi phải trông thấy thằng bé
trước."
“Thăng bé rất khỏe mạnh, rất bình an, chỉ
cần anh đưa tiền cho bọn tôi thì tôi sẽ giao
nó ra ngay”
“Không! Tôi muốn thấy nó trước”
Tên bắt cóc nổi giận: “Sao anh ngoan cố
thế? Tôi đã nói là đưa tiên trước, sau đó tôi