Mục lục
Bé cưng tinh quái full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 277 Cháu muốn đi tìm mẹ !

"Ủng hộ chứ, tất nhiên là cô ủng hộ cháu rồi."

Rồi bà Cận vội vàng nói tiếp: "Uyển Ương, cháu ngồi chơi đi, cô đi rót cho cháu cốc trà."

 

Dầu gì bà cũng một đống tuổi rồi, sao có thể không phát hiện ra Tô Uyển Ương lần này đến đây thật ra là để hạch tội?

Trước kia bà còn cảm thấy cô ta điểm nào cũng tốt, bây giờ chỉ thấy sao mà người này lại không hiểu chuyện như vậy chứ?

Bà Cận thầm thở dài, sải bước đi vào phòng bếp.

 


Tô Uyển Ương nhìn bà Cận đi vào phòng bếp, nụ cười trên mặt tức khắc tắt lịm, sắc mặt cô ta trở nên âm u.

Bà Cận ngoài miệng thì nói ủng hộ, trên thực tế có lẽ trong lòng đã lựa chọn người khác từ lâu rồi.

 

Tô Uyển Ương nheo mắt, cô ta tướng rằng Giang Tiêu Tiêu đi rồi thì cô ta sẽ có cơ hội, nhưng bây giờ xem ra thì chưa chắc.

Cô ta phải làm gì đó mới được.

Đang nghĩ ngợi, cô ta bỗng nghe thấy tiếng cười vui vẻ vang lên ở vườn hoa đằng sau.

 


Là giọng của Tiểu Bảo.

Mắt Tô Uyển Ương sáng lên, con khốn Giang Tiêu Tiêu đó có thể lọt vào mắt xanh của Cận Tri Thận còn không phải vì Tiểu Bảo thích hay sao?

 

Vậy nếu cô ta cũng làm Tiểu Bảo thích mình, thì Tri Thận cũng sẽ thích cô ta chứ?

Mẹ vinh nhờ con, chẳng phải chính là đạo lý này hay sao?

Nghĩ vậy, Tô Uyển Ương chot nảy ra một ý, bèn đứng dậy đi đến sân sau.

 


Trong sân sau, Tiểu Báo đang chơi cầu lông với quản gia, tuy bé còn nhỏ nhưng chơi rất khá.

Tô Uyển Ương đi đến, mỉm cười hỏi: “Tiểu Bảo, cô có thể gia nhập với cháu không?"

 

Tiểu Bảo không đồng ý cũng không từ chối ngay, mà hỏi ngược lại: "Cô biết chơi không?" “Dĩ nhiên là biết rồi, hơn nữa cô chơi giỏi lắm đẩy." "Có thật không ạ?" Tiểu Bảo không tin.

Tô Uyển Ương mim cười: “Cháu đánh với cô chẳng phải sẽ biết thôi à?"

Tiểu Bảo bảo quản gia đưa vợt cho Tô Uyen Ương rồi chơi với cô ta.

 


Sau mấy lần đánh cầu, Tiểu bảo mới nói một cách miễn cưỡng: “Cô lợi hại thật đấy, nhưng mà."

Tiểu Bảo tạm dừng: “Vẫn không lợi hại bằng mẹ cháu”

 

Vừa nghe đến chữ "mẹ", nụ cười trên mặt Tô Uyển Ương tức khắc cứng lại, nhưng ngay sau đó lại khôi phục như cũ, cô ta mim cười dịu dàng và nói: "Tiểu Bảo, cháu có biết cô Tiêu Tiêu của cháu đi đâu không? Đã lâu rồi cô chưa thấy cô ấy." "Mẹ đi công tác rồi." "Đi công tác?" Tô Uyển Ương làm ra vẻ ngạc nhiên, nhướng mày nói: "Sao cô nghe nói cô ấy đi khỏi thành phố Cẩm rồi mà nhỉ?"

Tuy Tiểu Bảo còn nhỏ nhưng không có nghĩa là bé không hiểu chuyện, khuôn mặt của bé nhăn nhó, hỏi: “Cô nói gì cơ ạ?" 
Trong mắt Tô Uyên Ương chợt hiện lên nét ác độc, song ngoài mặt vẫn giả vờ mờ mịt, nói: "Cô nghe nói cô Tiêu Tiêu của cháu với ba cháu chia tay rồi, cô ấy cũng đi khỏi thành phố Cẩm rồi." "Không thể nào!" Tiểu Bảo gào lên: “Mẹ không thể chia tay với ba được, cô lừa cháu!"

 


Tô Uyển Ương cũng không giận, trái lại còn cười híp mắt, nói: "Cháu không tin có thể gọi điện hỏi ba hoặc chú của cháu. À phải rồi, chắc chắn bọn họ sẽ nói là đi công tác."

Tiểu Bảo thở phì phò, trừng mắt nhìn cô ta: "Cháu không tin cô, cô là người xấu!” "Cháu không chơi với cô nữa."

 

Tiểu Bảo vứt vợt cầu lông xuống đất rồi xoay người chạy vào trong nhà. "Cậu chủ nhỏ." Quản gia nhìn Tô Uyển Ương với ánh mắt bất mãn, sau đó đuổi theo bé.

Tô Uyển Ương đi tới nhặt vợt cầu lông lên, khóe miệng cô ta cong lên thành một nụ cười đắc ý.

Lần này, Giang Tiêu Tiêu sẽ không còn địa vị gì trong lòng Tiểu Bảo nữa.

 


Bà Cận bưng trà đi ra từ phòng bếp, thấy Tô Uyển Ương không ở phòng khách, đang cảm thấy buồn bực thì Tiểu Bảo chạy vào. "Tiểu Bảo.."

Bà gọi một tiếng, nhưng Tiểu Bảo giống như không nghe thấy, chỉ vùi đầu chạy lên tầng.

 

Sao thế này?


Bà Cận chau mày, đúng lúc này quản gia đi vào, bà voi hỏi: "Tiểu Bảo làm sao?"

Quản gia kể lại đầu đuôi câu chuyện vừa xảy ra cho bà Cận.

 


Bà Cận nghe xong, sắc mặt trở nên khó coi, Tô Uyển Ương biết rõ trong lòng Tiểu Bảo Giang Tiêu Tiêu quan trọng đến mức nào mà vẫn cố ý nói như vậy để kích thích bé, đúng là quá đáng! "Cô."

Tô Uyển Ương đi vào. "Uyển Ương, sao cháu lại có thể nói như thế với Tiểu Bảo vậy chứ?" Bà Cận nhìn chằm chằm cô ta với vẻ không vui.

 

Tô Uyển Ương nhìn quản gia, đối phương lập tức cúi đầu xuống.

Ánh mắt cô ta lấp lóe, rồi hỏi ngược lại với vẻ vô tội: “Cô à, cháu nói gì sai sao ạ?" "Chính là nói chuyện của Giang Tiêu Tiêu cho Tiểu Bảo biết ấy." “Đó chẳng phải là sự thật sao ạ?"

Bà Cận nghẹn họng.

 


Tô Uyển Ương khẽ mỉm cười: "Cô à, cứ như thế thì Tiểu Bao sẽ nghĩ là Giang Tiêu Tiêu không cần thằng bé nữa, dần dần nó sẽ quên đi, đến lúc đó sẽ chấp nhận người khác thôi."

Cô ta nói vậy hình như cũng không sai.

 

Sắc mặt bà Cận thoáng dịu lại, nhưng vẫn nói: “Sau này không được nói với thằng bé những chuyện này nữa đây."

Tô Uyển Ương mỉm cười: “Cháu biết rồi mà cô."

Dù sao chuyện nên nói cô ta cũng nói rồi, không có sau này nữa. 

 


Tiểu Bảo chạy vừa chạy vào phòng thì gọi điện thoại cho Cận Tri Dực ngay lập tức. "Tiểu Bảo, có chuyện gì thế?" "Chú ơi, mẹ cháu đâu rồi?"

Cận Tri Dực nghe bé hỏi Giang Tiêu Tiêu, tức khắc ngồi thẳng người, trả lời: “Chẳng phải chủ đã nói với cháu là mẹ cháu đi công tác rồi à?"

 

Chắc chắn bọn họ sẽ nói là đi công tác.

Lời nói của Tô Uyển Ương vang lên bên tai, Tiểu Bảo lắc đầu, hỏi: "Chú, chú không lừa cháu chứ?" "Đương nhiên là không rồi." Cận Tri Dực vẫn chưa nhận ra sự khác thường của bé, anh ta kiên nhẫn dỗ dành: "Chỉ cần cháu ngoan ngoãn nghe lời, ngoan ngoãn ăn cơm, mẹ cháu sẽ trở lại nhanh thôi."

Tiểu Bảo im lặng một lúc, rồi mới hỏi tiếp: "Chú à, có phải mẹ cháu không cần cháu với ba không?" “Dĩ nhiên là không, sao mẹ cháu lại không cần hai ba con cháu được chứ?" “Vậy tại sao mẹ mãi vẫn chưa trở lại vậy?" “Cô ấy có rất nhiều việc phải làm, vẫn chưa làm xong, làm sao trở về được?"

 


Tiểu Bảo nghe đến đây chợt nhớ lại những gì Tô Uyển Ương nói, cảm xúc trào dâng, bé hét lên với Cận Tri Dực đầu dây bên kia: “Chú, chú đang lừa cháu, đúng không? Mẹ cháu không đi công tác mà là không cần cháu với ba phải không?"

Bấy giờ Cận Tri Dực mới nhận ra sự bất thường, vội vàng dỗ dành: “Tiểu Bảo, ngoan nào, chú không lừa cháu, mẹ cháu đi công tác thật mà." "Cháu phải đi tìm mẹ!"



Vừa dứt lời, cuộc gọi đã bị cắt đứt. "Tiểu Báo, Tiểu Bảo..."

Cận Tri Dực nhìn màn hình điện thoại tối om, trong lòng anh ta xuất hiện một dự cảm chẳng lành.

Anh ta vội vàng cầm áo khoác lên rồi đi ngay khỏi công ty.

 


Khi anh ta về đến nhà, lên tầng tìm Tiểu Bảo thì phát hiện bé không có trong phòng.

Nguy rồi! Không phải là chạy ra ngoài tìm chị dâu thật đấy chứ?

 

Cận Tri Dực hoảng hốt chạy xuống tầng, tìm được mẹ mình: "Mẹ, Tiểu Bảo đâu?"

Bà Cận mờ mịt: "Không phải nó đang ở trên tầng à?" "Không có."

Thấy sắc mặt anh ta không bình thường, bà Cận vội vàng hỏi: "Có chuyện gì thế?" "Tiểu Bảo gọi điện cho con, nói là phải đi tìm chị dâu

 


Bà Cận cau mày: "Giang Tiêu Tiêu?”

Cận Tri Dực gật đầu: "Vâng."

 

Trước mắt bà Cận toi sâm lại, cơ thể lảo đảo, nếu Cận Tri Dực không kịp đỡ thì bà đã ngã gục xuống đất rồi.

Bà nhìn Cận Tri Dực còn đứng đây, gấp đến độ hét ầm lên: "Còn không mau đi tìm Tiểu Bảo đi!”

Bấy giờ Cận Tri Dực mới phản ứng kịp, gọi quản gia đến chăm sóc mẹ mình rồi chạy ra khỏi nhà, đi tìm Tiểu Bảo.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK