Chương 38 Không có ai đối xử với cô tốt như vậy
Khi thấy chiếc Maybach kia sắp biến mất
trong bóng đêm, Giang Tình Tình mới tỉnh
lại từ nỗi khiếp sợ.
Cô ta trợn tròn hai mắt đầy khó tin, gần
như bị ghen ghét che mờ lí trí.
Con khốn Giang Tiêu Tiêu ấy quen người
nhà họ Cận!
Nó có tư cách gì cơ chứ?
Nó chỉ là một con ả đã sinh con cho người
khác, rốt cuộc là vì sao?
Còn cả Cận Tri Thận, anh ta bị mù à? Tại
sao lại bảo vệ một con ả dơ bẩn như thế
kia?
Giang Tình Tình nghĩ mãi không ra, thậm
chí quên cả Lam Quân Hạo đã rơi vào hôn
mê, trong đầu cô ta lúc này chỉ còn lại hình
ảnh Giang Tiêu Tiêu được Cận Tri Thận
che chở rời đi.
Giang Tiêu Tiêu không biết mình đã hôn
mê bao lâu, cô chỉ biết khi tỉnh lại thì mình
đang nằm trong một căn phòng xa lạ.
Cô hoảng sợ bật dậy, quan sát xung quanh.
Đúng lúc này một nắm tròn xù lông ở bên
cạnh cọ vào người cô.
Cô tập trung nhìn lại mới phát hiện ra là
Tiểu Bảo mặc đồ ngủ bò sữa.
Cô thở phào nhẹ nhõm rồi giơ tay vuốt ve
gương mặt ngủ say của bé.
Đúng lúc này Cận Tri Thận đi vào, thấy cô
đã tỉnh thì vội vàng đi đến, anh nói: “Em
tỉnh rồi à? Em thấy khó chịu ở đâu không?”
Giang Tiêu Tiêu sờ gáy rồi trả lời: “Ở đây
hơi đau, nhưng cũng không nghiêm trọng
lãm..” Lúc này mọi ký ức đã quay trở về, cô
nhớ lại những gì đã xảy ra trước khi mình
ngất đi, mặt mũi cô sa sầm, hỏi anh: “Tôi...
tại sao lại ở đây?”
Ánh mắt của Cận Tri Thận vô cùng lạnh
lẽo, anh nói: “Lúc tôi đến vừa hay gặp được
Lam Quân Hạo đang mang em đi”
Giang Tiêu Tiêu gật đầu nói: “Cảm ơn anh”
Cận Tri Thận lắc đầu, anh vòng ra sau lưng
cô, nhẹ nhàng xoa bớp phần gáy cho cô.
Giang Tiêu Tiêu hơi tránh đi theo bản năng,
nhưng lại bị người kia giữ vai: “Đừng động
đậy, tôi giúp em xoa bóp một lát, sẽ cảm
thấy dễ chịu hơn”
Giang Tiêu Tiêu vốn định nói không cần
phiên anh, nhưng ngón tay lành lạnh của
đối phương cùng với lực tay vừa đủ làm cô
thoái mái đến mức tiếng rên rỉ gân như
buột ra khỏi cổ họng.
Cô từ từ thở ra một hơi, yên lặng cảm nhận
lực xoa bóp của anh.